Mạc Phong chỉ khẽ phất tay: “Không tới mức thỉnh giáo, chỉ là tôi cảm thấy cách châm cứu của ông Dương hơi sai một chút!”
Ầm!
Đám đông bùng nổ. Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám nghi ngờ một ông già Đông y đã hành nghề hơn bốn mươi năm rồi sao?
Trong ấn tượng của bọn họ, Dương Chính Nghĩa là một bác sĩ quyền uy, địa vị đã sớm vượt qua bất cứ vị bác sĩ nào trong bệnh viện này.
“Cậu nhóc này là ai vậy. Đúng là không biết tự lượng sức, lẽ nào không biết mình là ai sao? Còn dám nghi ngờ cả bác sĩ Dương!’
“Đúng vậy! Đông y vốn cần sự điềm tĩnh. Tuổi càng cao thì y thuật sẽ càng giỏi, bởi vì đã được gặp rất nhiều bệnh tình khác nhau. Có một câu nói rất hay, đó là thùng rỗng thường kêu to!”
“Cô gái, quản cho tốt bạn trai của cô đi. Bác sĩ Dương chữa bệnh cho bố cô đã là hiếm lắm rồi, không biết cảm ơn thì thôi, lại còn gây sự!”
“…”
Đám đông đồng loạt chĩa mũi nhọn về phía Mạc Phong. Vào thời khắc này, dù là bất kỳ ai dám nghi ngờ y thuật của Dương Chính Nghĩa thì có lẽ mọi người cũng sẽ đều lý luận như vậy với bạn mà thôi.
Dương Chính Nghĩa chỉ xua tay khẽ cười: “Người trẻ hiếu học là điều hiếm có. Cậu nói đi! Xảy ra vấn đề ở đâu! Chỉ cần có lý thì nhất định tôi sẽ tiếp thu!”
Mạc Phong sải bước đi tới bên cạnh giường bệnh. Anh cầm cổ tay của bố Tống Giai Âm và khẽ chau mày: “Mạch đập yếu quá!”
“Vừa mới nôn ra bao nhiêu máu như vậy đương nhiên là mạch yếu rồi. Chỉ cần bồi bổ thêm là sẽ hồi phục lại!”
“Nếu mới nôn một lần mà đã yếu như thế này thì nôn vài lần chẳng phải là có thể nguy hiểm tới tính mạng sao?”
“Ý cậu là gì?”
Hình như Dương Chính Nghĩa cũng cảm nhận được điều gì đó bèn vội vàng quay đầu nhìn bố của Tống Giai Âm. Lúc này sắc mặt ông ấy từ hồng hào đã chuyển sang xám xịt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!