Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc

 "Đương nhiên rồi, con rể của bố mà!" 

 "Ây da, không phải đâu bố, ít nhất thì hiện giờ chưa phải!" 

 Cô ấy ngại ngùng quay đầu sang một bên. Người đàn ông trung niên khi nhìn thấy khuôn mặt ngượng ngùng của con gái mình, liền bất giác hiểu ý, cười: “Con gái à, có một câu bố phải khuyên con, lúc nên tiến tới thì phải tiến mới, thỉnh thoảng, con gái chủ động cũng không sao. Có câu, khoảng cách đàn ông theo đuổi đàn bà dài như núi, mà khoảng cách đàn bà theo đuổi đàn ông lại mỏng như tơ. Nhìn mẹ con đi, hồi đó không phải là mẹ con theo đuổi bố, chúng ta mới có cuộc sống hạnh phúc như bây giờ sao!" 

 "Thật không?! Thảo nào lần trước mẹ nói việc mẹ hối hận nhất trong đời là kết hôn với bố, lần này về bố tranh thủ mà dỗ mẹ đi!" 

 "..." 

 Cộc cộc cộc! 

 Có tiếng gõ cửa. 

 Mạc Phong đứng ngoài cửa cười tủm tỉm nói: "Bác trai, cháu vào được không?!" 

 “Đương nhiên, vừa nhắc đến cháu đấy, đều là người nhà cả, khách khí như vậy làm gì?!”, người đàn ông trung niên vẫy vẫy anh, khẽ cười. 

 Lúc anh đi vào, trên tay anh còn cầm trái cây và sữa, Dương Chính Nghĩa đi theo sau anh cầm theo rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng. 

 Tống Giai Âm nhanh chóng đứng dậy và cúi chào: "Cảm ơn, viện trưởng Dương!" 

 "Haha, cháu khách sáo vậy làm gì? Nếu ở bệnh viện có việc gì thì sau này cứ gọi điện thoại trực tiếp cho chú, chú sẽ đích thân xuống thăm khám!" 

 Nói xong, Dương Chính Nghĩa lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Tống Giai Âm. 

 Cô ấy vô thức nhìn Mạc Phong. 

 "Nhận đi, đây cũng là tấm lòng của viện trưởng Dương! Nhưng anh hy vọng không ai trong chúng ta phải đến bệnh viện nữa!", Mạc Phong dựa vào tường lắc đầu cười khổ. 

 Mọi người nhìn nhau cười. 

 ………… 

 Buổi tối, sau khi giải quyết xong việc cho bố của Tống Giai Âm ở bệnh viện, Mạc Phong đưa cô ấy rời khỏi bệnh viện. 

 “Chúng ta đi đâu đây?!”, cô ấy ngẩng đầu lên và hỏi với vẻ khó hiểu. 

 Mạc Phong cười, không hề dài dòng: "Tới chỗ của anh, lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa chào hỏi gì mọi người đấy!" 

 "Hả?! Thế không hay cho lắm đâu?!" 

 Anh không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào để phản bác lại, khởi động xe rồi rời đi, lái xe về hướng biệt thự Nam Sơn. 

 ………… 

 Hiện tại, ở tỉnh Mạc Bắc, thành phố Bắc Khâu, nhà họ Diệp! 

 Ông cụ đeo kính lão, cầm tờ báo đang ngồi trên ghế sô pha thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập. 

 “Ông ơi!”, Diệp Đông Lâm ba chân bốn cẳng từ cửa chạy vào. 

 Ông ấy chậm rãi đặt tờ báo trên tay xuống, tháo kính lão ra: "Ông nói chứ, con bé này, sao có thể suốt ngày cứ bô bô cái mồm thế chứ? Sau ai mà thèm lấy cháu hả!" 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận