Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc

 Mạc Phong bước tới gõ vào cái chân được đắp thạch cao, rồi anh đột nhiên dùng lực ấn vào lòng bàn chân, lớp thạch cao lập tức vỡ vụn, anh chộp mạnh chân phải của cô nhóc và vặn.  

 Rắc! 

 Tiếng xương gãy vang lên.  

 “Á!”, Tiếu Nhã ngửa cổ lên trời gào thét.  

 Tống Thi Vũ lập tức đẩy Mạc Phong ra: “Này, xương cô bé mỏng manh như vậy, anh có thể cẩn thận một chút được không. Làm gì có ai trị bệnh như anh. Không phải trước đây anh nhẹ nhàng lắm sao?” 

 “Nhẹ nhàng! Ha ha, đó là đối với những người tôi tin tưởng. Còn loại người xa lạ nói dối này thì tôi không tát chết nó đã là may mắn lắm rồi! Tôi cảnh cáo nhóc, nếu có ý đồ gì thì tôi đảm bảo nhóc sẽ không ra khỏi Giang Hải được đâu đấy!”, nói xong Mạc Phong chỉ vào Tiếu Nhã đang nằm trên giường và trầm giọng.  

 Rồi anh đùng đùng bỏ đi. Nếu là con gái bình thường thì anh cũng biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng đối với cô nhóc quá kỳ dị với mạch đập quá yếu thế này thì đây là lần đầu tiên anh gặp phải.  

 Sau khi ra tới cửa, anh khẽ ngoái đầu lại nhìn Diệp Đông Thanh.  

 “Ra đây với anh!”, anh ngoắc tay khẽ cười.  

 Diệp Đông Thanh lẽo đẽo theo anh đi ra ngoài. Khi đi tới hành lang và không có ai thì anh ôm cô vào lòng.  

 “Đừng nghịch. Để anh xem mạch của em”, nói xong Mạc Phong bèn cầm cổ tay cô ấy.  

 Bàn tay cô vẫn lạnh như băng, mấu chốt là mạch đập cũng không được rõ ràng.  

 Tình trạng có phần giống với Tiếu Nhã. Chỉ khác là Tiếu Nhã có đồng tử màu trắng, còn Diệp Đông Thanh màu đen.  

 Nếu không Mạc Phong đã cho rằng hai người có mối liên hệ nào đó. Mặc dù rất yếu nhưng không phải là không có mạch đập, chỉ là yếu hơn người bình thường mà thôi.  

 Mạc Phong tập trung vào cổ tay cô. Nhịp tim đã ổn định nhiều.  

 Có vẻ là tình hình tốt hơn trước. Xem ra đây là do công dụng của linh chi Lửa.  

 “Anh sao thế?”, Diệp Đông Thanh chớp mắt nhìn anh.  

 Mạc Phong chỉ cười lúng túng: “Không sao. Gần đây có khó chịu ở đâu không? Nếu có thì báo anh nhé. Vẫn phải uống thuốc đều ba bữa đấy”.  

 “Em biết rồi..nhưng thuốc đắng quá…”, cô cúi đầu lầm bầm với vẻ uất ức.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận