Mạc Phong trở nên thô lỗ và không còn hòa nhã, lịch thiệp như trước.
Lúc này, anh giống như dã thú chuẩn bị săn mồi, khoảnh khắc bị Mạc Phong chiếm lấy, Từ Giai Nhiên không khỏi khẽ rơi lệ nơi khóe mắt.
Không chỉ là hạnh phúc mà còn đau đớn.
Cô ấy bật cười, cuối cùng cũng có thể ôm được người đàn ông này, người đàn ông mà cô ấy hằng mơ ước!
Mặt trời chuyển dần từ đông sang tây, từ trưa cũng dần về chiều tối!
Vào lúc này, cứ như thể thời gian ngừng trôi trên người họ ... Từ Giai Nhiên ngã xuống giường và yếu ớt ngủ thiếp đi...
Anh cầm lấy ngọn đèn dầu vừa đốt bên giường, trên đó nói kéo dài thời gian, nâng cao chất lượng, tăng cảm giác, vân vân.
“Mình còn cần thứ này sao?”, Mạc Phong khinh thường ném đèn dầu vào thùng rác.
Chỉ cần anh khẽ động, thân thể Từ Giai Nhiên sẽ co lại, Mạc Phong nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, cô ấy cũng yên lặng nằm trong vòng tay của anh, bắt đầu thở đều.
Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đây là lần đầu tiên của con gái nhà người ta đấy, thế mà mình lại không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy.
Nghĩ kỹ lại, trong ấn tượng, hình như cô gái nhỏ này không làm gì tổn hại đến mình, mà còn ở trong bóng tối âm thầm giúp mình, ví dụ như lúc nhà họ Chu muốn dằn mặt Mạc Phong, Từ Giai Nhiên đã lén nói với bố cô ấy để nhờ giúp đỡ.
Với sự chống lưng của Từ Mậu Thịnh, Chu Vân Trường đã bỏ cuộc.
Cô gái này quả thật có hơi mưu mẹo, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ làm chuyện gì tổn hại đến anh.
“Đừng… đừng bỏ em… đừng bỏ em, được không?”, Từ Giai Nhiên kêu lên, hoảng sợ dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Mạc Phong.
Hoảng hốt kêu lên rồi ngồi dậy, khi tỉnh lại lập tức quay đầu lại xem Mạc Phong có còn ở đó không.
“Em bị sao vậy?”, anh nghi ngờ hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!