Nếu cô nhóc thực sự không có mưu đồ gì thì Mạc Phong cũng không có ý kiến khi để cô ấy ở đây, dù sao thì thêm một người cũng chỉ thêm một bát cơm, hơn nữa tính cách sôi nổi của cô ấy có thể làm sinh động bầu không khí.
Nhưng điều anh sợ là cô gái nhỏ này có những động cơ thầm kín. Đầu tiên là tạo ấn tượng tốt trước mặt mọi người để lấy lòng tin. Đây mới là điều kinh khủng nhất. Dù sao thì Mạc Phong đã quyết định đợi vài ngày nữa sẽ đuổi cô nhóc này đi, kể cả là đưa tiền cho cô nhóc cũng được, muốn đi đâu chơi thì đi, muốn ăn đâu thì đến.
“Này, được rồi, được rồi, tôi mệt rồi!”, Mạc Phong phất tay, thở dài bất lực nói.
Trước đó đánh nhau với gã ở Thiết Giáp Môn lâu như vậy cũng đủ mệt rồi, nhất là trận cuối mệt gần như ngã lăn ra đất, khó khăn lắm mới về được, giờ anh chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi thôi.
Diệp Đông Thanh lúc này mới bước tới, lấy một đôi dép trong tủ ra: "Muộn thế mới về, chưa ăn cơm đúng không, em mới đặt KFC đấy, còn có cả bánh hải sản nữa!"
“Đúng thế, anh, món bánh hải sản này rất ngon, em lấy cho anh nếm thử một cái nhé!”, Tiếu Nhã bật dậy lấy một viên bạch tuộc chạy tới.
Mạc Phong lúc này đang buồn bực không có tâm trạng đáp lại cô nhóc, chỉ lạnh lùng đáp: "Tự mình ăn đi!"
Nói xong đi dép lê đi vào phòng khách, Tiếu Nhã cúi đầu, tủi thân nói: "Có phải anh không thích em không? Có phải chê em ăn nhiều quá không? Vậy thì em sẽ ăn ít đi!"
"Không phải, sao có thể chê em ăn nhiều quá được? Chị còn ghen tị với em kìa, tạng người của em ăn bao nhiêu cũng được. Anh ấy nếu không phải thiếu tiền thì chắc hẳn đã gặp phải mấy chuyện phiền lòng khác rồi. Thực ra, anh ấy rất dịu dàng, nhưng em phải tiếp xúc nhiều hơn mới được!”, Diệp Đông Thanh an ủi cô nhóc.
Dù gì thì Tiếu Nhã cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, nói đúng ra thì đây là một cô nhóc không hơn, chưa bươn trải ngoài xã hội, tâm hồn còn ngây thơ, nếu còn đi học thì cô ấy vẫn đang học cấp ba.
Tới phòng khách, liền nhìn thấy Trương Phong và Hồng Yên lúc này cũng đang ngồi trên ghế sô pha ăn cơm, vừa nhìn thấy anh đi tới, bọn họ liền vội vàng đứng lên.
“Không sao chứ?”, Mạc Phong nhìn lên nhìn xuống Trương Phong cười thầm.
Hắn xua tay: “Không sao đâu!”, nhưng vừa giơ tay lên thì giây tiếp theo hắn đã cảm thấy đau đớn đến mức mồ hôi túa ra.
“Bị thương thì cũng đã bị thương rồi, ra vẻ mạnh mẽ làm gì!”, anh cười, nói đùa.
Trương Phong xấu hổ cúi đầu: "Haizzz... Thể lực của người ấy mà, qua hai mươi tuổi đã bắt đầu sa sút rồi. Nếu như là trước kia, tôi còn thở không ra hơi nữa kìa".
"Anh Mạc, mau xem cho anh ấy đi. Cánh tay của Trương Phong hình như bị trật khớp rồi. Tôi muốn đưa anh ấy đến bệnh viện, nhưng anh ấy sống chết không muốn đi!", Hồng Yên ở bên cạnh lo lắng nói.
Mạc Phong tiến lên cầm lấy cánh tay hắn bấm huyệt: "Đau không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!