Đầu hắn đâm xuyên qua trần nhà, treo lơ lửng như một con thạch sùng bị mắc kẹt.
May mà lúc xây dựng sơn trang sử dụng những nguyên vật liệu nhẹ, nếu mà dùng xi măng thì có lẽ đầu của Kim Hổ đã tụt xuống tận bụng luôn rồi.
“Kim Hổ!”, Hứa Chí Minh nhìn lên trần nhà và kêu lên.
Mạc Phong chỉ vươn vai: “Yên tâm đi, chưa chết đâu! Tôi ra tay có chừng mực lắm! Hầy, già rồi, hoạt động có chút thôi mà đã mệt, không còn được như xưa nữa rồi!”
Vô tình làm màu mới chính là đòn chí mạng!
Nhất là Hứa Chí Minh, mặt anh ta tái mét khi nghe thấy vậy. Cao thủ đệ nhất của mình liều mạng mà Mạc Phong chẳng buồn nhúc nhích.
Nói ra thế này khác gì cố tình chọc tức anh ta?
Thương Hồng quay lại nhìn nhân viên phục vụ: “Có thể đưa người xuống được rồi!”
Nhưng người nhân viên chỉ nhìn Nhược Hi. Khi thấy cô gật đầu thì người này mới hành động.
Đây không phải là những nhân viên phục vụ thông thường mà toàn là người luyện võ. Được gài vào đây chắc chắn phải là cao thủ giỏi giang cả.
Mấy người hợp lực mới lôi được Kim Hổ ra khỏi trần nhà và đặt xuống đất.
“Mũi còn thở, mạch còn đập, không sao!”, một nhân viên phục vụ lên tiếng chắc như đinh đóng cột.
Đám đông lại xì xầm. Bị thương nặng như vậy mà không sao đúng là tên Kim Hổ này dai sức thật.
Nói vậy chi bằng nói rằng Mạc Phong ra tay nể tình. Nếu không, với thực lực kinh hồn của anh, muốn giết chết Kim Hổ thì dễ chẳng khác gì giết một con dĩn.
Lúc này đám đông đã tâm phục khẩu phục hoàn toàn. Quả nhiên không phải cứ to mà đã chiếm ưu thế vì có thể đó lại chính là nhược điểm của bạn. Bởi vì càng to thì những điểm có thể tấn công càng nhiều.
“Cậu Hứa đưa người tới bệnh viện đi. Nếu thiếu tiền thuốc men thì để tôi trả!”, Mạc Phong rút ra một xấp tiền và cười chế nhạo.
Anh ta dìu Kim Hổ dậy: “Phế vật! Còn nằm đây làm gì! Dậy đi chứ!”
“Cậu Hứa…Xương tôi gãy hết rồi”, Kim Hổ nằm bò ra đất nói với giọng yếu ớt. Vừa rồi hắn bị Mạc Phong đánh cho thê thảm, còn nói được là khá lắm rồi.
Hứa Chí Minh liếc nhìn hai tên còn lại, nói với vẻ tức giận: “Mau dìu anh ta dậy, đúng là mất mặt!”
Anh ta nói xong định quay người rời đi nhưng bị mấy người canh cửa ngăn lại.
“Các người có ý gì vậy? Còn không để người đi sao?”, Hứa Chí Minh tức giận quát tháo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!