“Khụ khụ!”, An Nhiên ho mạnh ra một ngụm máu tươi.
Mạc Phong vội vàng điểm vài huyệt đạo trên người cô ấy: “Nhanh lên!”
Thương Hồng cũng không do dự nữa, lập tức đổ bình thuốc vào miệng An Nhiên cho thứ chất lỏng chảy vào miệng cô.
“Em tránh xa cô ấy ra, đừng để bị nhiễm virus T3 của cô ấy!”, Mạc Phong đẩy Thương Hồng qua một bên.
Họ vẫn chưa biết rõ virus này lây qua đường nào. Năm xưa nghe nói là lây qua sữa mẹ, máu, nguồn nước. Nhưng cũng không ai dám khẳng định.
“Vậy còn anh?”
Mạc Phong cười xùy: “Anh á? Cơ thể anh sinh ra đã là một kháng thể rồi, không có loại virus nào có thể gây bệnh cho anh được! Nếu không, em tưởng anh sống được tới tận ngày hôm nay chắc?”
Đến cả cổ trùng hàng trăm năm ở Nam Khương xâm nhập vào cơ thể anh còn tự chết nữa là loại virus cắc ké này.
Virus T3 tới nhanh mà đi cũng nhanh. Vừa uống thuốc giải chưa tới năm phút mà những nốt ban đỏ trên người An Nhiên đã bắt đầu lặn mất. Trán cô cũng không còn nóng như trước nữa. Hơi thở cũng trở nên đều hơn, mạch đập bình thường.
Điều đó chứng tỏ đó đúng là thuốc giải.
Lão già nhìn Anh Nhiên đã ổn bèn khẽ cười: “Đi nào, con gái ngoan!”
“Đợi đã!”, Mạc Phong kéo cổ tay Nhược Hi: “Muốn đưa cô ấy đi, lẽ nào không cần tôi đồng ý sao?”
Lão già quay lại nhìn với vẻ kỳ dị. Đôi mắt đục ngầu của lão ta nhìn Mạc Phong một lượt: “Cậu là cái thá gì? Tôi đưa con gái tôi đi mà cần có sự đồng ý của cậu sao?”
“Ngại quá, tất cả những người ở đây đều do tôi quản! Bao gồm cả cô ấy! Giờ tôi là sếp của cô ấy, ông thấy tôi có cái quyền đó không?”, Mạc Phong kéo cô ra phía sau lưng.
“Ha ha! Sếp sao?”, lão già cười lạnh lùng quay lại viết một tấm séc: “Đây là năm mươi triệu tệ! Tôi phải đưa con bé đi!”
“…”
Hai người nhìn nhau hừng hực sát khí. Rõ ràng là nếu hôm nay lão không đưa được người đi thì sẽ không chịu từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!