Tống Lâm Sinh nghi ngờ không biết có phải gã này cố tình chơi mình không. Ý của cậu Tống là những người phụ nữ đã kết hôn nhưng chưa từng sinh con ấy!
Vậy mà mẹ kiếp ông ta đang chơi cái quái gì vậy?
“Hay là tôi đổi một tốp khác, đảm bảo cậu hài lòng!”, ông Tám cười lúng túng.
Cậu Tống phất tay cạn lời: “Không thèm nữa! Hết hứng thú rồi! Mà phải rồi, người mà tôi nhờ ông tìm hiểu thế nào rồi?”
Vượt nghìn dặm xa xôi tới Giang Hải đương nhiên không phải là để tìm thú vui mà có việc quan trọng hơn , đó là tìm người!
Đàm Lão Bát lắc đầu bất lực: “Cậu Tống, thời gian của đưa ra gấp rút quá, hơn nữa thông tin cậu đưa cũng ít, chỉ biết mỗi tên, Giang Hải lớn như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi vài ngày mà!”
“Hừ! Với trình độ của ông, không hiểu tại sao lại có gan đi đập câu lạc bộ của nhà họ Châu! Tưởng ông là người đáng tin, nào ngờ cũng chỉ là dạng cắc ké! Thật lãng phí tình cảm của tôi!”, Tống Lâm Sinh trừng mắt hừ giọng lạnh lùng: “Sớm biết thế này đã tới thẳng nhà họ Châu rồi!”
Toát mồ hôi…
Việc hội Hắc Long đập câu lạc bộ nhà họ Châu lần trước đâu phải do một mình ông ta làm đâu!
Dù có mười lá gan thì Đàm Lão Bát cũng không dám hỗn xược với nhà họ Châu.
Sau chuyện đó, đúng là địa vị của hội Hắc Long lên như diều gặp gió, có thể đứng ngang hàng với hội Thiên Long.
Tất cả đều nhờ và Mạc Phong mới phát triển được nhanh như vậy. Qủa nhiên việc tốt chẳng thấy đâu, việc xấu tới rần rần. Gần đây còn có phần khoa trương nữa!
Đúng là thuyền to thì sóng lớn.
“Cậu Tống, cô gái mà cậu muốn tìm, tôi đã cho người đi nghe ngóng cả thành phố rồi. Chắc chắn ngày mai sẽ có thông tin, hay là cậu đợi thêm được không?”, ông Tám cười với vẻ khách khí.
Chẳng còn cách nào khác. Thực lực của nhà họ Tống không nằm ở Giang Hải, nhưng dù gì cũng là gia tộc lớn nên có thể tránh không chọc giận được thì nên tránh.
Không những thế còn phải tạo mối quan hệ tốt, vì không chừng sau này sẽ cần dùng tới.
Đúng lúc này, điện thoại của Tống Lâm Sinh đổ chuông.
Cậu Tống liếc nhìn số điện thoại với vẻ chán nản: “Có chuyện gì không?”
“Cậu Tống! Cứu tôi với…Bọn tôi gặp rắc rối ở tầng ba! Á…”
Nói xong là tiếng hét chói tai vọng tới từ đầu dây bên kia và 'bộp' một tiếng điện thoại tắt máy.
Tống Lâm Sinh lập tức đứng dậy chỉnh lại cà vạt: “Tôi cho ông cơ hội thể hiện lần cuối, đừng để tôi thất vọng! Người của tôi đang bị ức hiếp ở tầng ba!”
“Cứ để tôi! Chút chuyện cỏn con này cứ giao cho tôi!”, Đàm Lão Bát vỗ ngực nói với vẻ tự tin.
Sau đó ông ta lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Tập hợp tất cả mọi người xuống tầng ba, một con dĩn cũng không được để thoát!”
“Vâng…”, đầu bên kia đáp lại với vẻ cung kính.
Ông Tám ra dấu mời với vẻ khách khí: “Vậy xin mời cậu, tôi nhất định sẽ gửi tới cậu một lời giải thích thích đáng!”
Tại cửa thang máy tầng ba.
“Tôi đã gọi điện cho cậu chủ tới rồi. Mẹ kiếp, có giỏi thì đứng im đấy!”, thanh niên bấm khuyên chỉ vào Mạc Phong và gầm lên.
Bốp…!!!!
Mạc Phong giẫm mạnh xuống vai thanh niên kia, ghì bẹp xuống đất.
“Cậu chủ có tới thì cũng có kết cục tương tự mà thôi! Dù cậu ta có ngầu tới mức nào thì cũng nên tem tém lại ở cái đất Giang Hải này!”, Mạc Phong day mạnh chân khiến thanh niên kia kêu gào thảm thiết.
Nhà họ Châu có ngầu không? Vậy mà giờ Châu Phi còn đang liệt nửa người nằm trong bệnh viện kia kìa!
Nhà họ Mộ Dung có ngầu không? Vậy mà người phụ nữ của Mộ Dung Trầm Chương còn phải do ông đấy cứu đấy!
Hai công tử đó mà Mạc Phong còn không coi ra gì, huống hồ là người nơi khác.
Tống Thi Vũ ghìm cánh tay anh: “Chúng ta đi thôi, không ở đây nữa, đi chỗ khác chơi…”
Đôi mắt cô ấy bỗng hoảng sợ một cách kỳ lạ giống như một con thỏ vừa bị dọa nạt. Mạc Phong tưởng rằng cô hoảng loạn bèn xoa đầu an ủi: “Không sao, không ai có thể ức hiếp được cô đâu!”
“Nhưng…”
Khi Tống Thi Vũ định nói gì đó thì có vô số người từ trên tầng đã ào xuống và vây họ lại.
Mục Thu Nghi thấy Mạc Phong đi lâu như vậy không về nên cũng vội vàng ra ngoài thì thấy hàng trăm người đang chen chúc ở cửa thang máy.
Cô mất một lúc lâu mới chen được vào trong.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Anh lại gây chuyện đấy à?”, Mục Thu Nghi trừng mắt tức giận nói.
Mạc Phong nhún vai, cười thản nhiên: “Không phải anh gây họa mà là người ta gây phiền phức cho anh! Bọn em về phòng trước đi! Ở đây để anh lo!”
“Không! Tôi muốn xem anh đánh nhau!”, Diệp Đông Thanh hừ giọng giận dỗi.
Trời ạ, thêm một bà cô thích hit drama lo chuyện bao đồng!
Anh cũng muốn xem xem rốt cuộc ông chủ đứng sau loạt tiệm karaoke mới này là ai.
Lẽ nào Giang Hải vẫn còn thế lực ngầm đang ẩn núp sao?
Trong nháy mắt có thể tập hợp cả trăm người thì cũng không phải dạng vừa đâu.
“Ai gây rối!”
Một tiếng hét vang lên giữa đám đông.
Đàm Lão Bát và Tống Lâm Sinh bước vào.
Tống Thi Vũ vội núp sau Mạc Phong không dám thò đầu ra như nhìn thấy sao chổi.
“Đám rác rưởi này, ai đánh cậu ta thì đánh trả lại gấp đôi cho tôi!”, Tống Lâm Sinh đạp thanh niên bấm khuyên qua một bên và gầm lên.
Thanh niên kia vội vàng bò dậy, chỉ vào một bóng hình ở góc tường và gầm lên: “Cậu chủ, chính là hắn đã đánh tôi!”
Tống Lâm Sinh liếc nhìn Đàm Lão Bát: “Giờ xem cả vào ông đấy!”
“Yên tâm, ở địa bàn của tôi, tôi đảm bảo…”
Ông Tám quay qua nhìn, nhưng chưa nói hết câu thì đã á khẩu.
“Ông bảo đảm cái gì thế?”, Mạc Phong khoanh tay cười thản nhiên.
Chẳng trách trong nháy mắt có thể triệu tập cả trăm người. Nếu không phải là hội Hắc Long thì mới bất thường đấy. Sau sự việc lần trước, có rất nhiều bang phái cắc ké quay ra đầu quân cho hội này nên người đông cũng không có gì là lạ.
Đàm Lão Bát như muốn lồi con ngươi. Hai chân run rẩy: “Cậu…cậu Mạc, sao lại là cậu !”
Lẽ nào người vừa ra tay là cậu ấy?
Xong rồi xong rồi…
Ông ta thầm nhủ chết chắc rồi!
“Ông còn đứng ngây ra đó làm gì? Vứt tên nhãi này từ tầng ba xuống dưới cho tôi!”, Tống Lâm Sinh tức giận rống lên.