Sau khi ăn cơm trưa tại nhà họ Tô, Mạc Phong kê một đơn thuốc mới, thực ra cũng không có tác dụng gì nhiều vì với tình trạng hiện tại của ông cụ dù Hoa Đà tái thế thì cũng rất khó chữa trị khỏi.
Bởi vì độc tố đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Thuốc mà Mạc Phong kê chỉ giúp ông cụ ổn định bệnh tình, và trong phương thuốc chủ yếu có thành phần giảm đau.
Chữa ngọn mà không trị được tận gốc. Có thể ông cụ uống thêm vài ngày sẽ cảm thấy cơ thể hồi phục, nhưng thực ra là vẫn tồn tại bệnh trong người.
Giờ Mạc Phong cũng chỉ làm được đến như vậy mà thôi.
Rời khỏi nhà họ Tô, anh do dự không biết đi đâu thì Đàm Lão Bát gọi điện cho anh, nói là muốn tạo cho anh một bất ngờ.
Anh lái xe tới ngã ba đường Chính Dương thì thấy Đàm Lão Bát cũng vài thành viên nòng cốt của tông hội Hắc Long đã đứng bên đường.
Mạc Phong đỗ xe, thấy bọn họ thì mỉm cười: “Ấy! Nhiều người ở đây làm gì vậy!”
“Là thế này, không phải có rất nhiều anh em sùng bái cậu Mạc sao? Cứ đòi tới cùng tôi gặp cậu một lần nên đứng ở đây đợi!”, Đàm Lão Bát chắp tay cung kính.
Sau khi Mạc Phong xử lý nhà họ Châu, danh tiếng của anh đã vang khắp nơi. Nhất là khi cả Đàm Lão Bát cũng coi anh là anh em thì càng khiến nhiều người hiếu kỳ hơn.
Thanh niên này có phải có ba đầu sáu tay không mà bao nhiêu người muốn gặp mặt như vậy chứ?
“Ông gọi tôi tới không phải chỉ vì mỗi việc này đấy chứ! Vậy thì tôi đi đây!”, Mạc Phong cười xùy.
Nói là tạo bất ngờ thì không thể là chuyện gọi tới cho anh em gặp mặt mà! Như vậy thì chắc chắn anh sẽ bỏ đi ngay, còn biết bao nhiêu việc đang chờ xử lý.
Đàm Lão Bát vội vàng phất tay: “Đương nhiên là không rồi, xin mời cậu Mạc!”
Mấy người vội vàng nhường đường. Mạc Phong cũng mở cửa lái xe theo họ thì nhìn thấy một câu lạc bộ mới được trang hoàng xong.
Bên trong vẫn chưa dọn dẹp xong hết. Ví dụ như xi vữa trên sàn vẫn chưa dọn sạch.
“Đây là…”, Mạc Phong nhìn xung quanh rồi ngập ngừng.
Mới đi có vài ngày mà đã xử lý xong câu lạc bộ này rồi sao?
“Ha ha, không phải lần trước cậu Mạc nói muốn có một câu lạc bộ tư nhân sao? Cậu thấy chỗ này thế nào, chỉ có ba tầng, diện tích chưa tới một nghìn mét vuông, nhưng tôi thiết kế theo phong cách Bắc Âu, không biết cậu có hài lòng không?”, Đàm Lão Bát nói với giọng cung kính.
Không thể phụ nhận gã này cũng được việc phết. Xem ra trọng dụng ông ta là một lựa chọn không tồi.
Hơn nữa năng lực xử lý công việc của Đàm Lão Bát cũng rất đáng tin. Mạc Phong gật đầu hài lòng: “Khá lắm! Trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể xử lý gọn gàng công việc, xem ra là rất chuyên tâm đây!”
“Đương nhiên rồi, chuyện của cậu Mạc luôn là ưu tiên số một! Có điều…”
Thấy ông ta lắp bắp, anh quay qua nhướn mày khẽ cười: “Thiếu tiền thì ông cứ nói thẳng, tôi bảo nhà họ Châu gửi cho ông ít tiền nhé!?
“Không không không, tôi nào dám!”
“…”
Có lẽ cũng chỉ có Mạc Phong mới dám nói ra những lời lẽ khoa trương như vậy.
Đàm Lão Bát nháy mắt với đám đàn em phía sau. Cả đám lập tức rời đi.
“Có chuyện gì, thậm thà thậm thụt, có gì thì nói đi!”, Mạc Phong trừng mắt khẽ cười.
“Cậu Mạc, lúc trước nhà họ Diệp đồng ý cấp quyền đại lý cho chúng ta, nhưng đã lâu như vậy rồi mà không có động tĩnh gì. Tôi lo ba gia tộc kia không đợi được, gần đây nghe nói nhà họ Châu đang triệu tập rất nhiều cao thủ!”
Chuyện này đến Đàm Lão Bát còn biết thì xem ra là động thái nhà họ Châu không hề nhỏ.
Nếu như nhà họ Diệp không cấp quyền đại lý thì có lẽ Châu Nhược Niên sẽ lập tức lật mặt gây rắc rối cho Mạc Phong. Và trước tiên là ông ta sẽ ra tay với tông hội Hắc Long.
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Đàm Lão Bát lo lắng.
Mạc Phong vẫn điềm tĩnh, vươn vai khẽ cười: “Chuyện không nên lo lắng thì đừng lo lắng, tôi không vội mà ông vội gì!”
“Vâng vâng vâng, tôi lo cậu Mạc bị thiệt thòi thôi mà! Không phải chúng ta nên sớm có sự chuẩn bị sao? Nếu xảy ra chuyện thật còn dễ ứng phó".
“Không cần thiết! Nếu nhà họ Châu dám ra tay thì tôi sẽ khiến ông ta biến mất khỏi Giang Hải!”
“…”
Nói xong, Mạc Phong chắp tay đi vào trong câu lạc bộ.
Anh vẫn ngạo mạn, ngông cuồng như thế!
Đàm Lão Bát thở dài, nếu như đến lúc lớn chuyện không thể ứng phó được, Mạc Phong có thể từ bỏ mọi thứ rời khỏi Giang Hải còn ông ta thì không thể nào! Bố mẹ vợ con ông ta đều ở đây. Nếu nhà họ Châu ra tay với ông ta thì dù có chết cũng phải chết ở đất Giang Hải này.
Thế nhưng đã quyết định đứng cùng chiến tuyến với Mạc Phong thì đành phải dựa vào anh thôi.
Mặc dù câu lạc bộ này không lớn nhưng những trang thiết bị cần thiết thì vẫn có đủ cả. Mạc Phong đứng ở đại sảnh chìm trong yên lặng.
Có một nơi như này, phải tìm người quản lý mới được!
Đã coi là câu lạc bộ tư nhân thì phải tìm người tin tưởng, lại phải xử lý được các công việc thường ngày. Người như vậy tìm ở đâu được chứ?
Quan trọng hơn nữa là mấy ngày này anh còn bận rộn công việc ở thôn Thập Lý. Tiền vốn đã đổ vào huyện An Dương, chỉ cần sửa xong đường thì dược liệu có thể vận chuyển tới Giang Hải.
“Khá lắm, tôi rất hài lòng! Cần nhanh chóng sửa sang cho xong!”, Mạc Phong chắp tay sau lưng nói.
Đàm Lão Bát đáp lại: “Toàn bộ nhân viên của câu lạc bộ này, tôi sắp xếp như nhân viên của các câu lạc bộ khác hay sao?”
“Không không không, nơi đây là nơi làm việc, không phải để vui chơi giải trí! Nhân viên ở đây đều phải có học lực, ông hiểu không?”
“HIểu…hiểu ạ…”
“…”
Mạc Phong cũng định tạo ra một đội ngũ tinh anh của mình. Người của câu lạc bộ này không cần nhiều nhưng phải được đào tạo.
Sau khi dặn dò xong, anh rời khỏi nơi đó.
Chạng vạng.
Về tới nhà, Mạc Phong lập tức ngửi thấy mùi thơm từ ngoài cửa.
“Hôm nay lại nấu món gì ngon vậy!”, anh nuốt nước bọt cười xấu xa.
Đương nhiên sau khi An Nhiên tới, Mạc Phong không còn cơ hội xuống bếp nữa. Trước đây khi về nhà, ai cũng đợi anh vào nấu cơm.
Bây giờ về là có ngay một bàn đồ ăn nóng hổi ngon lành bày lên bàn, bỗng nhiên anh có cảm giác như có một gia đình ấm áp.