Mạc Phong kéo ghế ngồi xuống.
“Vậy cháu không khách sáo nữa!”, anh cuời hi hi, bắt đầu gỡ cua ăn.
Tô Nguyệt vô thức ngồi xuống bên cạnh Mạc Phong: “Anh thử món này xem. Tôi làm đấy!”
Anh vùi đầu vào ăn chẳng chút khách sáo. Hồi nhỏ đói rã họng, vì vậy khi ăn cơm anh luôn chuyên tâm, bất luận khi nào thì anh cũng đều ăn hết không để sót lại một hạt cơm nào trong bát.
Ông cụ và Tô Nguyệt nhìn nhau, bọn họ không ngờ Mạc Phong ăn khỏe như vậy.
Dường như cảm thấy ánh nhìn của mọi người khá kỳ lạ nên Mạc Phong cười với vẻ lúng túng: “Ngại quá…Từ nhỏ cháu đã quen như vậy rồi. Hơn nữa lúc trước trong quân đội phải ăn xong trong vòng ba mươi giây, nếu không sẽ không được ăn nữa. Giải ngũ đã lâu nhưng thói quen vẫn chưa thay đổi được!”
Khi còn trong quân đội, vì tình hình thay đổi khôn lường, không thể lãng phí thời gian vào việc ăn uống được. Nhất là lính đặc công, trong vòng ba mươi giây mới ăn xong đã bị xem là chậm rồi.
Nếu là trước đây, ăn hai bát Mạc Phong chỉ cần cùng lắm mười lăm giây!
“Ha ha ha! Không sao, không sao, đàn ông phải ăn to nói lớn, người như vậy mới có thể làm được việc lớn!”, ông cụ cười ha ha với vẻ hào sảng.
Tô Nguyệt khẽ vỗ lưng Mạc Phong, sau đó vội vàng đưa cho anh một bát canh: “Anh ăn từ từ thôi, cẩn thận không nghẹn!”
“Không sao, hệ tiêu hóa của tôi tốt lắm!”, anh gãi đầu cười khổ, sau đó nâng chén rượu mời hai người: “Nào, thưa ông cùng cô Tô, cháu cạn nhé, hai người tùy ý!”
Một chén rượu trắng được anh uống cạn như uống nước lã!
Ông cụ không khỏi co giật khóe miệng. Ông còn định chuốc say cậu ấy cơ, trời ạ! Không ngờ thằng nhóc này uống khá đến vậy.
“Cạn ly!”, Tô Thanh Hà nghiến răng, cũng uống cạn chén rượu của mình.
Tô Nguyệt thấy vậy vội vàng nói:”"Ấy, ông nội, bệnh của ông không được uống nhiều!”
“Cháu hỏi tiểu Mạc xem ông có thể uống rượu được không!”
Mạc Phong lắc đầu cười khổ: “Không sao, uống một chút có thể giết vi khuẩn, lưu thông mạch máu, không đáng ngại!”
Thực ra nói vậy nhưng anh cũng cảm thấy bất an. Lục phủ ngũ tạng của ông cụ đã suy kiệt cả, có uống hay không cũng như nhau thôi.
Một chén nữa!
Thêm một chén nữa!
“Nữa ạ? Ba chén rồi đấy ạ…”, Mạc Phong cười khổ.
Anh thì không sao nhưng cảm thấy hơi lo lắng cho ông cụ. Đến ngay cả Mạc Phong cũng cảm thấy rượu này hơi nặng.
Tô Thanh Hà khẽ lau miệng: “Sao thế? Cháu lo lắng ông không uống lại được cháu sao?”
“Không không. Đương nhiên cháu không có ý đó!”, Mạc Phong vội vàng phất tay giải thích.
Tô Nguyệt thấy vò ượu vơi dần bèn day thái dương. Hai người uống chẳng còn bao nhiêu.
“Đàn ông không uống rượu thì không phải là đàn ông! Nào!”, ông cụ lại ôm vò rượu chuẩn bị rót nhưng khi cầm lên thì đã không còn gì.
Nhà họ Tô có hầm rượu chuyên biệt, ông cụ chậm rãi đứng dậy: “Cháu đợi chút, ông đi lấy loại rượu ngon nhất ra đây mời cháu!”
“Ông nội, đừng uống nữa, đã uống hai vò rồi, còn uống nữa thì mai sẽ không dậy nổi đâu!”, Tô Nguyệt vội vàng khuyên can.
Mạc Phong cũng không muốn uống nhưng lại không dám nói thẳng.
“Cháu thì hiểu gì! Đây là chuyện của đàn ông, đi ngủ đi!”, ông cụ phất tay tức giận nói với Tô Nguyệt.
Nói xong ông cụ đi về phía hầm rượu. Hôm nay không chuốc say Mạc Phong thì ông sẽ không nghỉ.
Bên trong hầm rượu, ông cụ lấy ra một vò rượu được ủ kỹ, sau đó lấy một gói bột từ trong túi ra.
“He he, cậu nhóc ép ông phải ra chiêu này đấy chứ. Đúng là chỉ có cậu thôi đấy! Lát nữa uống thuốc này vào, để xem cậu nhóc đi về kiểu gì!”
Ông là người thông minh nên không đổ thuốc trực tiếp vào trong vò, dù sao lát nữa ông cũng phải uống. Bằng này tuổi mà uống loại thuốc đó thì khác gì tự sát.
Để tránh Mạc Phong nghi ngờ, ông bèn bôi bột lên miệng vò rượu và chỉ bôi một nửa. Bởi vì chỉ khi uống gần hết rượu mới phải dốc vò rượu ngược lên mà như vậy mới có khả năng chạm vào chỗ bột kia.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Ông cụ ôm vò rượu đi ra, đánh dấu vào chỗ đã bôi bột và vội vàng hét lên: “Vò rượu cuối cùng, uống hết thì chúng ta kết thúc!”
“Thật sự…là uống hết vò này thì dừng chứ ạ!”, Mạc Phong cười khổ nhìn ông.
Anh không hề say chỉ là hơi khó chịu. Trước đây chỉ khi uống bia mới đầy bụng, giờ uống rượu cũng có cảm giác như vậy.
Bụng toàn nước, một bàn toàn đồ ăn ngon mà chẳng được ăn gì.
“Đương nhiên là thật rồi, đây là rượu ủ tám năm rồi đấy, người khác muốn uống cũng không được đâu”, ông cụ ôm vò rượu cười xấu xa.
Rượu ủ tám năm!
Mạc Phong không khỏi liếm môi: “Tám năm! Chắc chắn phải uống rồi!”
Uống qua uống lại cũng gần hết vò rượu, ông cụ lắc cái vò đổ vào chén của mình: “Hầy, ông không uống nổi nữa, chén cuối cùng cháu uống đi!”
“Vậy cháu không khách sáo nữa nhé, rượu này thật không tệ mà!”
“…”
Rầm!
Uống xong, Mạc Phong đổ rầm ra bàn, ông cụ lay anh: “Tiểu Mạc, say rồi à? Tiếp tục uống đi chứ!”
Nhưng đẩy mấy lần anh cũng không tỉnh lại, Tô Thanh Hà lúc này mới thở phào.
Trong rượu có thuốc mê, khiến người ta bất tỉnh trước rồi thuốc còn lại mới có tác dụng.
“Thằng nhóc này! Tửu lượng ghê quá!”, ông cụ ôm ngực khẽ thở dài. Anh còn không đổ thì người say sẽ là ông ấy mất.
Ông quay người, trượt chân ngồi phịch xuống đất.
Tô Nguyệt vội vàng đỡ ông dậy: “Ông nội, ông không sao chứ. Ông bao nhiêu tuổi còn không biết sao? Tưởng mình còn như lúc trẻ uống nghìn chén không say chắc!”
“Nghe cháu nói kìa, hôm nay ông nội vì cháu suýt thì mất mạng, cháu còn không hiểu nỗi khổ tâm của ông sao!”, ông cụ bất lực thở dài.
“Hả?”