Một nhóm người chặn ngay trước cửa. Bọn họ bước đi khẽ khàng, đến cả nói chuyện cũng phải hạ tông.
“Người ở bên trong! Lát nữa bọn tôi xông vào trước, rồi mọi người theo sau!”, một người đàn ông trung niên nói nhỏ, còn khua tay lia lịa.
Một thanh niên đeo khuyên nhếch môi: “Cậu chủ cũng tưng bừng quá. Chẳng phải chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch sao? Có cần thiết phải điều động cả một thế trận lớn như thế này không ạ?”
“Nói lắm thế, cậu chủ bảo chúng ta là thì cứ làm đi!”
“…”
Một người cầm một sợi dây sắt trong tay định cậy ổ khóa nhưng không phải ai cũng giỏi như Bạch Doanh có thể mở két ra trong nháy mắt chỉ với một sợi dây sắt.
Vật lộn mười mấy phút mà vẫn không mở được cửa.
“Đồ rác rưởi! Để ông làm!”, một người đàn ông với các cơ thịt chắc nịch vỗ ngực nói.
Đám người lập tức tách sang hai bên nhường đường. Khi mọi người tưởng người này sẽ dùng sợi dây sắt để cậy cửa thì thật không ngờ hắn tung chân lên.
Rầm!
Âm thanh nặng nề vang lên khiến cả chốt chống trộm cũng bị đá bật ra.
“Lên!”
Bảy tám người xông vào phòng. Nhưng khi họ vào tới nơi thì bỗng ngây người.
Trên giường trống không, gió lùa vào mát rượi từ ô cửa sổ bên cạnh.
“Mẹ kiếp! Người đâu!”, thanh niên kia khẽ hô lên.
Người đàn ông lực lưỡng lập tức sờ vào ga giường và nói: “Vẫn còn ấm, người chưa đi xa đâu, tại mấy đứa vật lộn không mở được cửa nên chắc chắn là cha nội đó đã phát hiện ra!”
“Đại ca! Thằng nhóc đó đang ở dưới lầu, còn giơ ngón giữa lên với chúng ta kìa!”
“…”
Họ chạy tới bên cửa sổ thì thấy Mạc Phong đáng đứng ở dưới và giơ ngón tay giữa lên.
“Mấy đứa chơi vui, ông nội đi trước nhé!”
Khách sạn anh ở không phải khạch sạn đạt tiêu chuẩn sao mà chỉ là hạng bình thường nên ở tầng ba cũng không cao lắm. Chỉ cần là người biết chút kungfu là có thể trèo xuống theo đường ống được.
Có lẽ bọn họ không ngờ phòng của Mạc Phong có cửa sổ, và cũng không ngờ khách sạn này chỉ có ba tầng lầu, càng không ngờ là cha nội này lại nhảy xuống từ cửa sổ.
“Thằng nhóc! Có giỏi thì đứng lại!”, người đàn ông đầu trọc tức giận gầm lên.
Mạc Phong nhếch miệng cười xùy: “Làm sao, tôi còn phải đứng ở đây cho các người đánh sao? Tôi đứng im sao? Không thể nào! Đứng im để làm đồ đần à?”
Nói xong anh lập tức chuồn qua bên kia đường. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng xe brừm vang lên. Anh quay đầu lại thì thấy một chiếc xe việt dã đang lao về phía mình.
Anh lập tức nhào lộn, chống một tay xuống đất và nhảy thoát được. Chiếc xe việt dã đâm thẳng vào cửa khách sạn khiến tấm kính cửa vỡ tan.
“Chết tiệt! Làm thật đấy à!”, đôi mắt anh bỗng đanh lại.
Không cần đoán thì cũng biết chắc chắn là người của Tư Đồ Yên. Còn nói mình là cậu chủ Yến Kinh sao? Chỉ đến vậy thôi à!
“Thằng nhóc! Đừng hòng chạy thoát! Ông nội nó!”, một người đàn ông thò đầu ra khỏi xe và gầm lên.
Mạc Phong lè lưỡi cười đểu: “Có giỏi thì đuổi theo tôi đây này. Nểu đuổi được tôi thì tôi nhường. He he he!”
Nói xong anh quay đầu vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Thế nhưng anh cũng không phải kẻ ngốc. Anh không hề chạy ra đường lớn. Người làm sao đua được với xe, hơn nữa còn là xe việt dã!
Nên anh bèn chạy ngoặt vào một con hẻm.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy người lái xe việt dã đang đứng ở ngoài hẻm nhìn anh với vẻ tức giận.
“Xì! Còn đòi đuổi theo tôi. Ông đây từng là quán quân chạy việt dã năm kilomet đấy!”
Nhưng khi anh vừa đi ra khỏi con hẻm thì bỗng khựng bước. Không phải vì anh mệt mà là vì có một người xuất hiện trước mặt.
Một người đàn ông mặc đồ trắng! Nhìn phục sức thì có vẻ là của nước Hạ, trông rất thanh tú nhưng lại phát ra sát khí ghê người.
“Định đi đâu vậy?”, người đàn ông mặc đồ trắng mỉm cười.
Mạc Phong chau mày, siết chặt nắm đấm: “Liên quan đếch gì, tôi ghét nhất thể loại người không ra người ma không ra ma như thế này! Biến!”
Nói là đàn ông nhưng người này lại còn mang nét đẹp thanh tú hơn cả phụ nữ. Hơn nữa hắn còn để tóc dài như thời cổ đại, người không biết còn tưởng hắn xuyên không tới đây.
Nhưng nếu nói là phụ nữ thì tại sao lại lồi xương cổ rõ như thế kia?
“Tao cũng ghét nhất người khác nói mình là người không ra người ma không ra ma. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày”, người đàn ông áo trắng gầm lên.
Vụt!
Cơ thể hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Mạc Phong cầm hộp đàn đập mạnh xuống.
Người đàn ông mặc áo trắng bị văng trúng tường.
“Xì! Dọa tôi cảm thấy căng thẳng, hóa ra chỉ đến vậy thôi à!”, anh nhếch môi cười. Thật không ngờ mới đập thôi mà người đã bay xa như vậy, hơn nữa còn chưa cả lấy kiếm Tàn Uyên ra khỏi hộp.
Đó là con át chủ bài. Anh không muốn lấy ra lúc này. Kiếm khí của kiếm Tàn Uyên quá mạnh, rất dễ bị người khác phát hiện ra. Có khi chưa kịp tới duyên hải thì đã bị người ta theo dõi ở ngay Nam Đô này rồi.
“Ha ha được lắm! Tao thích!”, người đàn ông mặc áo trắng đẩy cơ thể ra khỏi bức tường, khẽ cười.
Nụ cười khiến người khác lạnh sống lưng, hơn nữa âm thanh còn the thé, sắc nhọn tới mức âm u.
Mạc Phong không khỏi nhướn mày. Mẹ kiếp có khi nào là ‘bóng chúa' không?”
Trong nháy mắt, một bóng hình màu trắng di chuyển khiến anh cảm thấy hoa mắt. Người đàn ông mặc áo trắng lập tức hóa thành bảy cái bóng khác.
“Ấy! Chuyện gì vậy? Mình bị hoa mắt sao?”, anh dụi mắt rồi kêu lên: “Lẽ nào là do ngủ không đủ giấc?”
Nhưng khi anh đang cảm thấy nghi ngờ thì bảy cái bóng kia đột ngột lao về phía anh từ tứ phía.
Huyễn thuật!
Giờ thì anh có thể khẳng định, chắc chắn là anh đã trúng phải Huyễn thuật của cha nội này. Có một loại người, khi anh và họ nhìn đối diện nhau thì họ có thể khống chế được ý thức trong đầu anh.
Năng lực càng yếu kém thì càng dễ khống chế. Nếu năng lực của anh càng mạnh thì họ càng khó khống chế.
Mạc Phong lập tức dựng hộp đàn xuống đất và nhắm mắt lại.
Anh lắng nghe. Trong bảy cái bóng thì có một cái là thật, vì vậy chỉ cần một cái bóng là có dòng khí chuyển động.
Người bình thường gặp tình huống này có lẽ đã hoảng loạn từ lâu. Anh nhắm mắt và cảm nhận sự thay đổi của xung quanh.
Vụt!
Một bóng người lao tới. Anh vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.
Một cú đấm tung ra khiến ảo ảnh biến mất.
Kungfu này là một dạng đánh lừa thị giác, muốn dùng ảo ảnh tấn công để đối phương không kịp trở tay.
Đúng lúc này có một người lặng lẽ xuất hiện trên đầu Mạc Phong. Một con dao từ trên đâm xuống.