Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng dễ hiểu. Bây giờ đang là buổi tối, là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu, hơn nữa Mạc Phong đang phóng xe ngay giữa trung tâm thành phố, nếu nổ súng ở đây chắc chắn sẽ khiến người dân hoảng loạn.
Tuy rằng nhà họ Lục có thể một tay che trời ở thành phố Hải Môn, nhưng nếu mọi chuyện thật sự rối tung lên, cấp trên cũng sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lục. Thành phố Hải Môn là thành phố trung tâm của vùng duyên hải, tuy chỉ là thành phố hạng hai nhưng cũng vô cùng hào hoa tráng lệ.
Đoàn xe dài đằng sau đang rảo bước qua phố, đuổi theo với tốc độ rất đều, người không biết còn tưởng bọn họ đang quay phim “Quá nhanh quá nguy hiểm” ấy chứ.
"Hỏng rồi! Chúng ta sắp rời thành phố, gặp nguy hiểm rồi!", Mạc Phong hừ lạnh lùng.
Lúc này, anh vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh đối phó với tình hình trước mắt, mang đậm khí chất ngang tàng, không sợ trời sợ đất, đến cả dòng máu chảy trong anh cũng toả ra tính cách ương ngạnh này!
Cho dù chết cũng tuyệt đối không chết một cách hèn hạ.
Tống Thi Vũ lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mạc Phong, khuôn mặt góc cạnh đó, cô ấy chưa bao giờ nhận ra tên này lại có thể đẹp trai như vậy!
"Ra khỏi thành phố rồi, lẽ nào không phải cách Nam Đô càng gần sao? Sao anh lại nói là chết chắc rồi chứ? Hơn nữa tôi thấy xe đằng sau mình dường như không đuổi sát!", cô ấy nhìn gương chiếu hậu, hơi khó hiểu.
Hàng xe theo sau quả thực không còn gần như trước, tốc độ cũng chậm lại, chỉ khi nhìn từ xa mới nhìn thấy đèn xe của bọn chúng.
"Cô nhầm rồi! Cô có biết tại sao bọn chúng lúc ở trong thành phố mãi không ra tay không? Bởi vì bọn chúng lo ảnh hưởng đến người dân, sợ bị náo loạn, biến động. Bây giờ lại lùi hẳn về phía sau chỉ có thể là cục diện nguy hiểm phía trước đang đón chờ chúng ta1”, Mạc Phong không biết châm thuốc từ lúc nào, anh hít một hơi thật sâu, lúc này tim cũng đập loạn xạ.
Không biết là sợ hay là phấn khích, nhưng nói chung đúng là có hơi phấn khích thật, thực sự không biết kiếm Tàn Uyên này có thể đạt được hiệu quả gì khi phát huy toàn lực!
Chỉ có điều là vết thương sau lưng có chút đau, hình như máu còn chưa ngừng chảy.
Tống Thi Vũ dường như cũng nhìn ra được sự khác thường, bởi vì Mạc Phong đột nhiên nói ít hẳn, rõ ràng là có gì đó không đúng, hơn nữa cô ấy còn nhìn thấy trán của anh bỗng đổ rất nhiều mồ hôi.
Khi cúi đầu xuống, máu dưới đệm bắt đầu chảy xuống từng giọt.
"A! Anh chảy nhiều máu quá!", cô ấy kêu lên, chỉ chỗ dưới đệm.
Mạc Phong rít điếu thuốc, giọng điệu thản nhiên: "Đừng có ngạc nhiên như vậy, không có gì to tát cả, tôi vì cô mà đổ nhiều máu như vậy, sau này cô phải an ủi tôi đấy nhé!"
“Đừng đùa nữa, mau tìm cách cầm máu đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không chết trong tay bọn họ thì cùng chảy máu đến chết mất thôi!”, Tống Thi Vũ lo lắng nhìn anh.
Trong lòng anh không khỏi hầm chửi rủa vài câu, kiếm trong tay lão già Hồng Sinh đó lợi hại thật đấy, không ngờ nhát chém của ông ta khó lành đến vậy.
Một nhát kiếm đâm sau lưng, không biết có đau đến ảnh hưởng đến xương cốt bên trong không nữa. Thật ra Tống Thi Vũ nói như vậy, không phải là anh không lo lắng, cứ chảy như vậy thì ngay cả một con bò cũng không chịu nổi, huống chi là người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!