Tư Đồ Yên cảm thấy không vui lắm. Lần trước khi anh ta tới, vị hòa thượng này chẳng buồn nhìn lấy một cái. Tai sao Trương Đình Ngọc đến thì giọng điệu của ông ta lại trở nên dĩ hòa vi quý như vậy chứ? Lẽ nào anh ta không bằng Trương Đình Ngọc sao?
“Đại sư, tại sao lần trước tôi tới ông không buồn nhìn tôi lấy một lần vậy? Lẽ nào ông không biết tôi là ai sao?”, Tư Đồ Yên hỏi với vẻ nghi ngờ.
Trương Đình Ngọc vừa bước vào là ông ta biết ngay, vậy thì không có lý gì mà không biết Tư Đồ Yên được. Anh ta là người kiệt xuất đời thứ ba của nhà Tư Đồ, danh tiếng lấy lừng cả Yến Kinh, không hề kém Trương Đình Ngọc, thậm chí còn hơn.
Vị hòa thượng vô danh khẽ lắc đầu: “Đương nhiên là biết, cậu Tư Đồ, nhưng lần trước tôi nói rồi, cậu có quá nhiều chấp niệm, nếu không thay đổi thì đến Phật Tổ cũng không cứu nổi đâu.
“Vậy anh ta thì sao?”, Tư Đồ Yên chỉ vào Trương Đình Ngọc tức giận nói.
Trương Đình Ngọc vẫn nheo đôi mắt đầy si mê, khuôn mặt tuấn tú của anh ta khiến người khác chỉ cần nhìn là sẽ thấy yêu quý, trong lòng không khỏi nảy sinh tình cảm. Gã này đẹp trai tới mức nhiều khi đến đàn ông nhìn thấy còn phải đứ đừ chứ đứng nói là phụ nữ.
“Cậu Trương từ Thục Châu tới chùa Bạch Mã có việc gì vậy?”, vị hòa thượng vô danh làm ngơ với Tư Đồ Yên khiến anh ta như muốn phát điên. Lần đầu tiên có người không coi anh ta ra gì.
Dù gì bản thân anh ta cũng là quý tộc chính thống ở Yến Kinh, ngoài kungfu không bằng Trương Đình Ngọc ra thì thật không hiểu có điểm gì kém hơn cậu Trương.
Vậy mà tại sao sự đãi ngộ lại cách biệt đến vậy? Mặc dù không quá cung phụng Trương Đình Ngọc nhưng vị hòa thượng này vẫn dừng công việc lại và trò truyện với anh ta. Lần trước khi Tư Đồ Yên tới, dù anh có làm loạn tới mức nào thì ông vẫn coi anh như người vô hình.
Thậm chí còn bắt anh ta tới ngồi chùa rách nát kia chờ đợi. Giờ nghĩ lại đúng là mẹ kiếp, vị hòa thượng này muốn sửa gáy mình sao?
Trương Đình Ngọc khiêm tốn cúi đầu và khẽ cười: “Sư phụ xuất môn đi ngao du, đi qua Nam Đô nên tới thăm hỏi đại sư!”
“Nếu không muốn nói thật thì tôi cũng không cưỡng cầu. Hai vị về đi, hương hỏa trong chùa đủ cả rồi, tạm thời không cần dâng thêm, vì vậy xin mời hai vị về cho!”, vị hòa thượng vô danh phất tay khẽ cười.
Thái độ rõ ràng là hòa nhã hơn nhiều so với lần trước gặp Tư Đồ Yên.
“Nghe nói đại sư xem bói rất chuẩn, có thể xem tướng cho tôi không?”, Trương Đình Ngọc nở nụ cười ấm áp.
Vị hòa thượng vô danh ngẩng đầu nhìn anh ta một lượt rồi khẽ gật đầu: “Thiên sinh đạo thể, đúng là một hạt giống tu hành rất tốt. Cộng thêm việc tổ tiên của cậu vốn là Đạo gia, có sẵn gốc rễ nên thích hợp cho việc tu đạo. Với tiến độ hiện tại của cậu, chẳng bao lâu nữa sẽ có được vị trí hàng đầu trong giang hồ đấy!”
“Cảm ơn đại sư!”
Lúc này, Trương Phong với khuôn mặt đen xì như đít xoong bước ra.
“Lão hòa thượng, bếp của ông không thông khói được à! Ngạt chết tôi mất!’, Trương Phong mặt mày lấm lem, mắt mũi cay xè đi tới.
Khi ra tới sân thì hắn phát hiện ra có thêm hai người mới.
Trương Phong và Trương Đình Ngọc lập tức nhìn nhau. Ánh mắt của hai bên như đang giao chiến theo cách mà người bình thường không thể lý giải được!
“Trương Đình Ngọc, hậu nhân của Kỳ Môn Vũ Hầu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!