"Vậy... Cô Diệp, mỗi loại dược liệu này có bao nhiêu?", Mộ Dung Vân Long đột nhiên nhớ ra câu này nên vội hỏi.
Dược liệu giá hơn một trăm triệu mà là hơn một trăm loại dược liệu quý hiếm có giá rất cao. Như vậy thì dược liệu kia dù đắt đến mấy cũng làm gì có lợi nhuận gì nữa?
Diệp Đông Lâm như thể không nhìn thấy sự băn khoăn trong mắt những người kia, khẽ xua tay mỉm cười đáp: "Chỉ cần là các loại dược liệu kể trên, mỗi loại chúng tôi có tới cả một xe, mà là loại xe container chở hàng!"
"Cái này... Thật sao?", Châu Nhược Niên đứng bật dậy kinh ngạc hỏi, ngạc nhiên đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.
Tất cả đều là dược liệu quý hiếm, nếu mỗi loại một ô tô chở hàng thì lợi nhuận của nó ít nhất phải lên đến hàng tỷ.
Diệp Đông Lâm thản nhiên liếc mấy người kia một cái rồi bình thản đáp: "Các ông cho rằng tôi đang nói đùa sao?"
"Haizzz, thật đáng tiếc, bọn họ dự định hợp tác với nhà họ Tưởng. Có điều như vậy cũng không sao, tôi có công ty dược liệu của mình, hơn nữa mạng lưới phân phối còn rất hoàn chỉnh. Một mình tôi ăn thịt còn họ ăn chay cũng được, vừa hay ở Giang Hải còn có rất nhiều gia tộc đang tranh giành nguồn dược liệu. Kho dược liệu của tôi đã bán hết rồi, vừa hay nhà họ Diệp các cô chuyển hàng tới!", Mạc Phong nhún vai cười gian xảo.
Nói rồi anh cầm bản hợp đồng Diệp Đông Lâm mang tới ký cái rẹt, cầm lấy đơn hàng rồi chuẩn bị rời khỏi đó. Chỉ cần có đơn hàng này nghĩa là việc hợp tác với nhà họ Diệp đã thành công, hơn một trăm xe dược liệu ngày mai sẽ vận chuyển từ Bắc Khâu đến Giang Hải.
Từ Thịnh Mậu thấy vậy thì vội lao lên phía trước kéo Mạc Phong lại nói: "Ai da, người anh em, cậu đừng vội như vậy, nhiều dược liệu thế này thì một mình cậu làm sao phân phối được hết?"
"Cứ yên tâm đi, công ty của tôi vẫn hoạt động bình thường. Hơn nữa không phải tôi còn có một câu lạc bộ đó sao? Tôi đang định mở thêm một cuộc đấu giá để kiếm thêm chút lời. Đi theo tôi thì thực sự không có thịt ăn đâu, các người đi cùng cậu Tưởng đây tôi cũng không ý kiến gì, kiếm tiền vẫn là quan trọng nhất!", Diệp Phong bình thản mỉm cười đáp.
Quả thực nếu không có bọn họ thì từ chỗ dược liệu này Mạc Phong cũng kiếm được một khoản ra trò.
"Tôi... Tôi vẫn chưa đồng ý hợp tác với nhà họ Tưởng, tôi vẫn chưa ký hợp đồng với họ mà. Cho nên, người anh em à, chúng ta vẫn như cũ cùng hội cùng thuyền, tôi vẫn muốn tiếp tục hợp tác làm ăn với cậu!", Từ Mậu Thịnh vội vã thể hiện lập trường của mình.
Cho dù nhà họ Tưởng đưa ra điều kiện ba tỷ rất hấp dẫn, nhưng lại có một yêu cầu rất quá đáng là can thiệp vào chuyện nội bộ của công ty ba người họ. Lại còn đòi cài một người vào nội bộ công ty họ, như vậy thì ai mà chịu được.
Cho nên nếu không quá thiếu tiền thì họ cũng không cần ba tỷ này. Chỉ e là vì cái lợi nhỏ trước mắt mà rước họa ngầm về sau!
Nhà họ Từ lúc này vẫn có thực lực kinh tế mạnh, không cần phải dùng "nước xa" để cứu "lửa gần", không nhất thiết phải hợp tác với nhà họ Tưởng ở mãi tận Yến Kinh.
Hơn nữa giờ Mạc Phong lại có mối làm ăn với nhà họ Diệp, lại có cả mối làm ăn với nhà họ Bạch.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!