Cuối cùng anh đi học ở trường tiểu học Trung Sơn – trường học tốt nhất tại Giang Hải. Đúng là không phụ lòng mong đợi, vào năm lớp ba anh đã tham gia thi tốt nghiệp lớp sáu và hoàn thành chương trình tiểu học.
Kỷ lục này đến nay vẫn chưa bị phá vỡ!
Lần thứ hai anh bị gọi là rác rưởi chính là năm mười sáu tuổi được đưa tới học tại đại học Yến Kinh, và bị một cậu ấm trong trường gọi như vậy.
Kết quả là cậu ấm đó tới này thứ hai đã không dám tới trường nữa. Từ đó không còn ai dám gọi Mạc Phong là rác rưởi. Đương nhiên nói sau lưng thì anh không biết.
Tóm lại là không ai dám nói trước mặt. Giờ tới lượt người mặc đồ đen này gọi anh. Đây là lần thứ ba.
“Tôi nói rồi! Trả miếng ngọc lại cho tôi!”, Mạc Phong gầm lên, luồng ánh sáng vàng phát ra mãnh liệt.
Kẻ mặc đồ đen bỗng cảm thấy nghi ngờ. Ánh sáng của Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết không hề mạnh như thế này mà!
“Không đúng! Đây không chỉ là Thiên Cương Bảy Mươi Hai Quyết!”
Lúc này toàn bộ cơ thể Mạc Phong là nguồn ánh sáng dương cực mạnh, tương khắc hoàn toàn với luồng ánh sáng đen của kẻ kia.
Vụt!
“Thiên Cương Thất Tinh Bộ! Bước thứ nhất! Bộ Nhược Kim Thiền!
Tốc độ của chiêu thức nhanh vô cùng, hơn nữa luồng sáng tỏa ra từ tay anh vô cùng chói mắt.
Kẻ mặc sáo đen lập tức dùng luồng khí đen bên ngoài cơ thể bảo vệ vùng ngực. Đòn tấn công lần này của anh nhanh tới mức khiến hắn suýt nữa không kịp phản ứng.
Ầm!
Một tiếng nổ nặng nề vang lên. Khi Mạc Phong hoàn hồn thì đã không còn thấy ai ở xung quah. Miếng ngọc bội cũng từ từ rơi xuống.
Anh tưởng kẻ mặc đồ đen đã bỏ chạy nhưng phát hiện ra có một bóng người đang đứng trên một cành cây gần đó. Hắn như người vô trọng lượng. Chỉ là một cành cây mà có thể đỡ được cả một con người. Cơ thể hắn giống như không khí vậy.
Khinh công, rõ ràng đây không phải là thứ mà người thường có thể so sánh được.
Nhẹ hơn cả một sợi lông vũ.
“Tôi lấy lại câu chửi ‘rác rưởi’ trước đó dành cho anh. Thế nhưng, Mạc Phong hãy nhớ kỹ, không có gì có thể thoát khỏi số mệnh. Anh chỉ có thể trở nên mạnh hơn, chỉ có thể là mạnh hơn! Hi vọng lần sau gặp mặt, tôi có thể thấy được thực lực thực thụ của anh!”, kẻ mặc đồ đen khẽ phất tay, luồng khí màu đen lập tức bao trùm lấy hắn và hắn biến mất không để lại dấu vết.
Thực lực của người này đã trở thành điều phi thực tế. Mạc Phong đứng ở xa mà còn cảm nhận được khí thế của hắn.
Trước mắt, người có thể kiểm soát khí tức của bản thân như vậy chỉ có hai người, một là sư phụ Nhạn Nam Sơn, hai là sư thúc Thường Vân Sam.
Lẽ nào kẻ mặc áo đen này mạnh ngang tầm sư phụ của anh sao?
Nhưng nghe giọng nói của hắn mới chỉ tầm hai mươi, ba mươi mà thôi. Vậy mà công phu đã khủng khiếp như vậy. Điều này khiến Mạc Phong thêm phần cảnh giác, và tự nhắc nhở mình rằng kẻ mạnh trên thế gian này còn quá nhiều!
Tên tuổi của anh có khi còn chẳng là gì trên giang hồ!
Lúc này trong đầu Mạc Phong cũng rối như tơ vò. Kẻ mặc áo đen đã muốn cướp ngọc bội của anh thì tại sao lại trả lại anh? Lẽ nào là do hắn đã sợ?
Còn nữa, kẻ có một đôi cánh sau lưng kia là ai. Thứ trong bức tranh đó là thật hay giả?
Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao Thiên Cương Thất Tinh Bộ lại đột ngột xuất hiện trong đầu của anh?
Mạc Phong đặt ngọc bội vào trong túi, ngồi phịch xuống đất nhớ lại chiêu thức của Thiên Cương Thất Tinh Bộ.
Hình như bước đầu tiên của anh là hình chữ Khôn, còn tay thì xuất hiện một ấn thủ.
Điều đó chứng tỏ đối với Thiên Cương Thất Tinh Bộ thì tay và chân đồng thời cũng xuất chiêu.
Anh vô thức dùng tay mô phỏng lại. Lần này hình ảnh hiện ra vô cùng rõ nét. Anh có thể nhớ rõ bước thứ nhất được thực hiện như thế nào.
Bộ Nhược Kim Thiền!
“Lẽ nào Thiên Cương Thất Tinh Bộ có tất cả bảy bước và mỗi bước đều có uy lực khác nhau sao?”, Mạc Phong vuốt cằm trầm tư.
Vừa rồi anh mới dùng bước thứ nhất mà kẻ mặc áo đen đã phải sợ hãi lùi ra xa, thậm chí còn né lên cây cách đó hơn hai mươi mét.