Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc

 "Em có chắc cái thứ quái quỷ này ăn được không đấy?", Mạc Phong kinh hãi hỏi. 

 Diệp Đông thanh gật đầu đáp: "Anh chưa ăn sầu riêng bao giờ ư? Mặc dù mùi hơi thối nhưng ăn thì rất ngon, không tin thì anh thử một miếng đi!" 

 Diệp Đông Thanh đưa miếng sầu riêng ra trước mặt Mạc Phong, anh suýt nữa nôn hết tất cả đồ ăn mà anh ăn từ hôm qua đến giờ ra. 

 "Mẹ nó! Ai luộc c*t trong nhà thế? Thối chết mất thôi!" 

 Nhà hàng xóm từ ngoài cửa sổ nói vọng vào. 

 Có lẽ trên đời này cũng chỉ có mình Mục Thu Nghi dám nướng sầu riêng để ăn trong nhà bếp. Đừng nói là người bình thường, đến người có thần kinh thép chinh chiến qua nhiều môi trường khắc nghiệt, đến giun cũng dám ăn như Mạc Phong cũng chịu không nổi cái mùi này. 

 "Không ăn, không ăn! Thối quá, sao có người lại ăn được cái thứ này chứ?" 

 Nhưng lúc Mạc Phong còn đang lắc đầu chối đây đẩy thì Diệp Đông Thanh đã đút cho anh một miếng. 

 Mạc Phong không khỏi sững sờ, cái thứ mềm mềm này ở trong miệng vừa thơm vừa mềm lại còn rất ngọt. Hơn nữa anh càng nhai càng thấy vị ngọt bùi. 

 Mạc Phong không thể tin nổi đây chính là thứ anh vừa lấy ra từ bãi chiến trường đen thui kia. 

 "Ngon không?", Diệp Đông Thanh tinh nghịch chớp chớp mắt cười gian. 

 Mạc Phong gật đầu như bổ củi, không hề che giấu vẻ tán thưởng: "Ngon! Hóa ra sầu riêng còn có thể ăn kiểu này!" 

 "Đương nhiên rồi, hồi còn ở Bắc Khâu em và chị gái thường ở trong sân nướng sầu riêng lên ăn, ngon ơi là ngon. Sau khi được làm nóng, sầu riêng càng trở nên mềm và ngọt hơn, có lẽ đây chính là hương vị trước đắng sau ngọt mà người ta hay nói. Ban đầu hơi nặng mùi nhưng ăn vào thì rất thơm ngon đúng không?" 

 "..." 

 Mạc Phong vừa nhấm nháp vừa hồi tưởng lại vị ngon ngọt ban nãy. 

 "Có tâm sự sao?", Diệp Đông Thanh ngồi xổm trên mặt đất hỏi Mạc Phong mặt đang vô cùng phiền muộn. 

 Anh không khỏi thở dài đáp: "Ngày kia anh phải đi Nam Khương một chuyến, nghe nói ở đó có dấu vết của linh chi Lửa, em ở nhà phải tích cực dưỡng bệnh. Anh tìm được một ít linh chi Lửa là có thể chữa khỏi cho em rồi!" 

 "Đều tại em không tốt... vì em mà anh phải chạy đôn chạy đáo... Em xin lỗi... hay là anh từ bỏ đi. Bệnh này của em... thực sự không chữa được đâu...", vài giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt trong như hồ thu của Diệp Đông Thanh. 

 Vẻ đáng thương của cô khiến Mạc Phong không kìm lòng được, ôm cô vào trong lòng. Miếng sầu riêng Diệp Đông Thanh đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất. 

 "Đừng từ bỏ, chỉ cần em không từ bỏ chính mình thì vẫn còn hy vọng. Chỉ cần trên đời này có loại thuốc chữa được bệnh cho em thì anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Sau khi em khỏi bệnh, việc đầu tiên em muốn làm là gì?", Mạc Phong ôm chặt Diệp Đông Thanh vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc cô. 

 

Nhấn Mở Bình Luận