“Em thật sự không nhớ từng có một cô gái tên là Bạch Doanh sống ở đây à?”
“…”
Anh hỏi như vậy là muốn xác định có đúng là Bạch Doanh cấy trùng khiến họ quên cô ấy hay không.
Mục Thu Nghi cúi đầu trầm tư. Cô chau mày, thi thoảng còn day thái dương: “Đầu của em đau quá, sao cứ có cảm giác trong nhà từng có sáu cô gái nhưng lại không thể nào nhớ ra được!”
Nếu tính thêm cả Bạch Doanh là sáu người, cộng thêm Mạc Phong sẽ là bảy người!
Một người có thể nói dối bằng miệng nhưng không thể nói dối bằng ánh mắt.
“Em thật sự không nhớ à?”, Mạc Phong khẽ cười.
Cô gật đầu đáp lại: “Thật sự em không nhớ gì nữa, càng nghĩ thì càng thấy đau đầu!”
“Vậy thì em đừng nghĩ nữa, đợi anh đi Nam Khương về là mọi chuyện sẽ rõ thôi”
Xem ra đúng là trước khi đi, Bạch Doanh đã làm gì đó trong phòng của mọi người. Một loại trùng không gây ảnh hưởng tới cơ thể nhưng lại khiến người ta mất đi ký ức về một người.
Có lẽ Bạch Doanh cũng đã cấy trùng vào buổi tối lên giường với Mạc Phong. Chẳng qua do thể chất của Mạc Phong đặc biệt nên con trùng không thể sống lâu sau khi xâm nhập vào.
Nên Bạch Doanh mới từ bỏ. Nhưng cô xóa sạch đi dấu vết của mình như vậy thì lẽ nào cô đã quyết định ôm theo sự tuyệt vọng khi về Nam Khương chăng?
Mục Thu Nghi day thái dương, nhìn lên vầng trăng sáng: “Lần này anh đi tầm bao lâu?”
“Anh cũng không biết, một tuần hoặc hai tuần…”, Mạc Phong cười xùy lắc đầu.
Trước khi đi anh không thích tự áp đặt cho mình một giới hạn thời gian phải quay về. Khi nào xong việc thì về, và cũng có thể là sẽ không quay về nữa!
Đương nhiên là đó là tình huống xấu nhất.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn mặt trăng: “Sắp tới trung thu rồi phải không?”
“Đúng vậy, ba bốn hôm nữa sẽ tới ngày trăng tròn!”, Mục Thu Nghi gật đầu nói theo.
Trung thu?
Trăng tròn?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!