Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người chồng hờ của nữ tổng giám đốc

 “Được rồi, chúng ta đi thôi!”, Mạc Phong nói rồi chuẩn bị bước vào sân bay. 

 Trương Phong khẽ kéo tay áo anh nói nhỏ: "Anh Mạc... anh nhìn chỗ kia kìa!" 

 Anh nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy Nhược Hi đang đứng dưới một gốc cây cách đó không xa, cô ấy giơ tay phải vẫy chào mọi người. 

 Mạc Phong do dự rồi đi dưới gốc cây. 

 "Còn sớm như vậy mà em tới đây làm gì?" 

 Bây giờ còn chưa đến sáu giờ sáng, để có thể đứng ở đây lúc này, ít nhất Nhược Hi cũng phải dậy từ năm giờ, có lẽ đêm qua Nhược Hi cũng không ngủ. 

 Đối với việc cô ấy biết rõ tung tích của mình như vậy, anh không có gì ngạc nhiên vì ngay cả Môn chủ Ngũ Môn cũng phải gọi cô ấy một tiếng Âm Hậu, đủ để chứng minh năng lực của cô ấy xuất sắc đến mức nào. 

 Những người có thể làm Môn chủ ít nhất cũng đã được thông qua tuyển chọn cẩn thận, hơn nữa Âm Hậu còn xuất sắc hơn thế nữa. Nhưng Mạc Phong vẫn không hiểu tại sao hơn hai mươi năm trước mẹ anh lại có thể dựng nên một đội quân hoành tráng như vậy, Nhược Hi khi ấy mới chỉ có vài tuổi. 

 Trong số Môn chủ Ngũ Môn, trông Môn chủ của Thương Tử Môn - Mộc Linh Lung mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, chứng tỏ năm đó cô cũng chỉ có vài tuổi, lẽ nào chức Môn chủ này sau một vài năm lại được chọn lại? 

 Rốt cuộc ai là người lựa chọn Môn chủ chứ? 

 Trong đầu Mạc Phong hiện lên một loạt câu hỏi, đầu óc như muốn nổ tung. 

 “Anh sắp đi Nam Khương rồi nên em hơi lo, dù sao cũng không ngủ được, em muốn tới tiễn anh!”, Nhược Hi cúi đầu cười nhẹ nói. 

 Mạc Phong vén sợi tóc vương xuống của cô ấy: "Em về đi, anh sẽ không sao đâu! Anh giao Giang Hải cho các em đấy nhé!" 

 "Anh yên tâm, Giang Hải có năm vị Môn chủ trấn thủ, còn có một Âm Hậu là em, và cả chị Hồng ở công ty nữa, anh có thể yên tâm làm việc của mình, em ở đây chờ anh trở về!" 

 Sau khi chào tạm biệt, mọi người cùng nhau bước vào sân bay. 

 Nam Khương này, bọn họ không đi không được! 

 … 

 Bay từ Giang Hải đến Nam Khương chỉ mất hơn một giờ đồng hồ là đến nơi. 

 Vì vậy, lúc ở trên máy bay họ đã chợp mắt được một lúc trước khi đến sân bay Côn Minh Nam Khương. 

 Đây là một thành phố lớn tương đối sầm uất ở Nam Khương, thành phố này cơ bản đều là người Hoa Hạ, có một bộ phận cũng chỉ là người bình thường ở Nam Khương, cấp bậc thậm chí còn không bằng mười tám trại Nam Khương. 

 Cho nên khi xuống máy bay, mọi người đứng ở ven đường một hồi, nghe thấy đa số người đi đường qua lại đều nói tiếng phổ thông lưu loát, rất hiếm khi nghe thấy giọng nói đặc trưng của người bản xứ Nam Khương. 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận