Khi chiếc xe phóng đi, Đường Noãn vẫn chưa hoàn hồn:" Chết tiệt! Một ngày không xa, tôi sẽ khiến anh quỳ trước mặt tôi khóc lóc xin tha thứ. "
Nụ hôn đầu của cô!
Trái tim nhỏ, lỡ chậm một nhịp.
Cô ủy khuất đi về quán coffee, nhìn Trương Tiểu Nặc bỉu môi:" Nặc Nặc, nụ hôn đầu của tớ, mất rồi. "
Cô bất ngờ nhìn cô bạn:" Ai?! "
" Lăng Thiếu Phong! "
Một lần nữa bất ngờ, thậm chí là kinh ngạc. Lăng Thiếu Phong?
" Cậu hẹn hò với anh ta sao?"
Đường Noãn kể lại câu chuyện từ đầu tới cuối cho cô nghe, Trương Tiểu Nặc xoa xoa thái dương, không thốt lên lời.
" Anh ta rất phong lưu, tốt nhất nhanh chóng tránh xa anh ta! "
Đường Noãn gật đầu, vì thế cô mới mua nhiều quần áo như thế này. Lăng Thiếu Phong, anh kiếm tôi một lần, tôi sẽ khiến anh phá sản một lần.
Trong phòng tổng giám đốc.
Diệp Tử Hàn chướng mắt liếc nhìn người đàn ông đang mỉm cười sờ sờ đôi môi " mới nở " kia. Không nhịn được quăng một sấp tài liệu vào mặt cậu ta.
" Chú được chưa? "
Lăng Thiếu Phong mỉm cười tà mị, không ngừng suy nghĩ về gương mặt khi nãy của cô ấy. Đôi môi này hôn biết bao nhiêu lần, nhưng khiến anh vui vẻ như thế quả là lần đầu tiên a.
Đường Noãn, cũng không đến nỗi tệ.
" Rút cuộc chú đã biết được gì rồi? " Diệp Tử Hàn không nhẫn nại nhìn anh, cả tâm cũng rối loạn.
" Vẫn chưa. "
Cơn lửa giận bốc lên:" Bao lâu? ". Vậy mà ngồi vui mừng như thế.
" Khoảng ừm khoảng, không biết. "
Lăng Thiếu Phong cười ngọt ngào nhưng có chuyện này khá mâu thuẫn:" Chỉ mới hẹn hò với Đường Noãn một ngày mà cô ta dùng hết hơn mười vạn. Chú với chị dâu kết hôn cũng hơn nửa năm rồi, chắc cũng dùng hết tiền một công ty chứ? "
Trên người Diệp Tử Hàn toát lên sát khí, Lăng Thiếu Phong biết mình nói sai lời liền ngậm miệng lại, nhanh chóng bỏ chạy về công ty.
Diệp Tử Hàn suy ngẫm, dường như kết hôn tới đây, Trương Tiểu Nặc chưa dùng qua một đồng của anh. Anh nhấn nút gọi ra ngoài:'' Lập một tài khoản thẻ vàng, số tiền không giới hạn cho tôi, ngay tức khắc. "
" Vâng. "
Hoàng hôn buông xuống, Trương Tiểu Nặc dọn lại bàn ghế, quyét dọn lại quán. Vẫn như thường ngày bắt xe về nhà nhưng bất ngờ nhất Diệp Tử Hàn lại ở nhà?!
" Chào thiếu phu nhân. "
Cô mỉm cười đáp lại, đi một mạch vào phòng. Lấy quần áo tắm rửa, ngâm mình trong bồn, Trương Tiểu Mặc thở ra một hơi, nằm xuống nghỉ ngơi.
Cô rút điện thoại ra bật nhạc, hôm nay đã là ngày 10/2 rồi? Không kiềm được mở bộ sưu tầm, bàn tay sờ lên gương mặt thiếu niên ấy. Cứ thế nhìn mãi, nước mắt theo thế rơi xuống.
Vậy mà đã gần ba năm rồi...
Thời gian trôi qua thật nhanh, em cứ ngỡ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua. Nhưng em vượt qua rồi, vượt qua sự đau đớn, vượt qua sự bi thương, vượt qua những tháng ngày đằng đẵng không có anh.
Chỉ là, em của ngày xưa đã không còn, giọt lệ lăn màn hình điện thoại.
Nếu bi thương có thể hóa thành dòng sông, cô nghĩ bản thân sẽ không còn sống trên thế giới này nữa. Nếu thương nhớ có thể hóa thành những giọt lệ, khô rồi sẽ mất, trái tim cô đã không cần đau đớn như thế. Nếu như mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, em vẫn mong có thể gặp anh.
Thật ngu ngốc phải không...? Dù biết là trái tim sẽ đau, dù biết là kết quả không thay đổi nhưng ánh sáng duy nhất trong cuộc đời, cô không muốn bỏ qua nó, bỏ qua anh.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười, đứng lên đi ra ngoài. Đã từng yêu, đã từng đau, đã từng chết.
Nhưng cô lại không thể nào vượt qua sự nhung nhớ một người.
Cô bước ra phòng tắm thì nhìn thấy Diệp Tử Hàn, khi cô bước ra liền bị anh kéo lại, phút chốc đã ngồi lên người anh.
Diệp Tử Hàn nheo mắt nhìn cô, bàn tay ấm áp sờ lên đôi mắt đỏ hoe kia:" Khóc? "
Trương Tiểu Nặc né tránh ánh mắt của anh, gượng cười:" Tối qua không ngủ được, buồn ngủ. "
Anh nhếch miệng cười, đầu cọ cọ vào cái cổ nhỏ, hít hửi mùi thơm nhẹ trên người cô:" Tối nay tha cho em. "
Sực nhớ một chuyện, anh rút cái thẻ vàng trong túi ra cho cô, dịu dàng xoa lên mái tóc ấy:" Em là vợ của Diệp Tử Hàn, đường đường là một tổng tài phu nhân thì phải chú trọng bản thân. Chiếc thẻ này cứ dùng cho tôi, dùng hết càng tốt, mật khẩu là sinh nhật em. "
Trương Tiểu Nặc sững người, cầm lấy chiếc thẻ, đứng dậy:" Cảm ơn anh, tôi đi ngủ trước đây. "
Cô vứt chiếc thẻ vàng vào tủ, leo lên giường ngủ. Căn phòng rơi vào im tĩnh, chỉ có tiếng đánh máy của Diệp Tử Hàn. Trong lòng anh không rõ mùi vị, anh cảm nhận được khi nhận chiếc thẻ này không vui vẻ ngoài ra còn sắc mặc còn trầm hơn.
Trương Tiểu Nặc, nửa năm trước cô bất chấp gả cho tôi không phải vì tiền sao?
Hay cô muốn lạc mềm buộc chặt? Rút cuộc, cô muốn tôi phải làm gì đây?
Anh rút điện thoại ra ban công:" Tôi cho chú một tháng, tôi muốn biết rõ quá khứ của Trương Tiểu Nặc. "
Lăng Thiếu Phong phì cười:" Sao chú không điều tra? "
" Nếu điều tra có thể biết được, tôi cần chú làm gì? Tôi muốn chú hỏi Đường Noãn, rút cuộc quá khứ của Trương Tiểu Nặc như thế nào? " Từ lúc cô hạ thấp bản thân cầu xin Lăng Thiếu Phong, thì vấn đề liên tục xảy ra.
Đầu dây bên kia truyền giọng nghiêm túc pha chút đùa giỡn:" Thêm cô minh tinh mà chú từng khen? Nhưng hai người...? "