Những chiếc áo trên người vừa cởi xuống, Lăng Thiếu Phong không khỏi khen ngợi.
" Cũng ngon đấy! "
Nam nữ thụ thụ bất thân,dù sao cũng là bạn thân của chị dâu mình. Anh cầm lấy cây chà vệ sinh giúp cô tắm, sau đó lấy chiếc khăn tấm bao quanh người Đường Noãn, bế vào phòng khách.
Lăng Thiếu Phong mệt mỏi về phòng tắm rửa, chán ghét vức bỏ bộ đồ, leo lên giường ngủ.
Trong lúc mơ màng, một giọng nữ thét lớn khiến anh giật mình tỉnh dậy. Lăng Thiếu Phong mở đèn đi xuống, vừa bước xuống sảnh liền bị ai đó từ phía sau đánh vào cổ một cái thật mạnh.
Đường Noãn chỉ mặc trên người chiếc khăn tấm, cầm cây chổi không ngừng đập anh:" Biến thái, biến thái! "
Anh tức giận giật lấy cây chổi quăng qua một bên:" Biến thái? Cô mới biến thái đấy! "
Cô tức tới cả người run rẫy:" Nặc Nặc đâu rồi? Anh làm gì bạn tôi? Anh làm gì tôi? Tại sao tôi ở đây mặc mặc cái này hả?! "
Lăng Thiếu Phong hai tay chống nạnh, căm hận liếc nhìn người phụ nữ ngu xuẩn này, Diệp Tử Hàn chết tiệt!
" Trương Tiểu Nặc được Diệp Tử Hàn đem về rồi! Bởi vì tôi có lòng nhân ái không muốn cô hại người liền đem cái xác cô về! Tôi còn chưa tính với cô tiền rửa xe, bộ đồ hiệu của tôi mà cô đã ói vào! Cô còn muốn gì nữa? ''
Đường Noãn sững người, không thốt lên lời, hình như có chuyện này thì phải nhưng vẫn mạnh miệng:" Vậy vậy cái khăn này thì sao? Đừng nói là anh tắm cho tôi? "
" Ừ! Thì sao? " Vừa dứt lời, một bạt tai không thương tiếc tát mạnh vào mặt anh. Lăng Thiếu Phong sững cả người, kinh ngạc nhìn Đường Noãn!
" Cô điên à?! "
Trong một đêm, anh đã trải nghiệm tất cả những chuyện cùng lúc mà cả cuộc đời anh chưa từng trãi qua.
" Anh nhìn hết cả người tôi còn bảo tôi điên?! "
Tức giận đến tột độ, Lăng Thiếu Phong đẩy ngã cô xuống sopha:" Tôi tốt bụng tắm dùm cô, từ quán bar đem cô về nhà, cho cô phòng khách ngủ, cô còn muốn gì?!
Lần này, Đường Noãn im lặng suy nghĩ, một lúc sao cô chợt ngộ ra với lấy chiếc gối quăng vào mặt anh.
" Từ quán bar? Vậy là hai nhân vật hô mưa hô gió là anh với Diệp Tử Hàn? Hai người cư nhiên gọi hết gái vào phòng? Chết tiệt, có biết mình có vợ không hả? "
Lăng Thiếu Phong phì cười, mệt mỏi ngã người trên sopha:" Cậu ta có vợ thì cô đi tới đánh cậu ta, tôi chưa có, được chưa? "
Người phụ nữ chết tiệt này, chỉ mới hai giờ sáng!
Đột nhiên cô ta chạy đến chỗ anh, anh theo phản xạ che mặt lại.
Đường Noãn phì cười, kéo keo tay áo anh:" Chuyện hôm nay tôi coi như không có xảy ra, anh cũng không cần chịu trách nhiệm với tôi! Nhưng... anh có thể cho tôi mượn à không coi như tôi mua một bộ quần áo của anh không? Mặc như vậy, tôi không về được. "
Lăng Thiếu Phong mỉm cười, nhìn cô suy ngẫm. Bà chằng đột nhiên biến thành một cô cừu nhỏ?
" Mười vạn, cô mua nổi không? "
Đường Noãn gượng cười, ngoan ngoãn gật đầu. Cái bụng đói ào ào liền chạy vô bếp mở tụ lạnh ra, hừ!
Cũng có thể ăn.
Cô xới hết tóc lên, nấu nước sôi bỏ mì, trứng, cải với cà chua.
Lăng Thiếu Phong cầm bộ quần áo xuống liền ngửi thấy mùi thơm. Anh nheo mắt đi vào bếp, nhìn tô mì trên bàn mà nuốt nước bọt.
Đường Noãn rót cho mình một ly sữa, vừa xoay người tô mì liền bị ai đó ăn rồi.
" Anh?! "
Lăng Thiếu Phong vừa húp mì vữa quăng cho cô bộ quần áo:" Cô nấu thêm cho tôi một bát nữa đi. "
Nhịn, nhịn, nhịn.
Đường Noãn cầm bộ đồ vào phòng thay, rất rộng rất thoải mái. Cô đi ra bếp nấu thêm hai tô, dù sao cô cũng ăn của anh, mặc của anh, không được đắc tội a!
Hai người ngồi đối diện với nhau, lúc này cô mới phát hiện anh rất quen mắt không biết gặp ở đâu rồi.
" Anh tên gì nhỉ? "
" Lăng Thiếu Phong. "
Động tác cô cầm đũa cứng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt.
Lăng Thiếu Phong, bố mẹ mất sớm. 19 tuổi thừa kế sản nghiệp của bố, là tổng giám đốc của công ty nhất nhì trong thành phố. Ngoài ra, trên tay còn nhiều sản nghiệp nhỏ, gia tài dùng mấy kiếp cũng không hết, quả thật là người hô mưa hô gió trong thành phố a!
Anh liếc nhìn người phụ nữ đang tròn hai mắt nhìn mình, không thể khống chế được.
Nhan sắc của anh, khiến ai cũng phải nhìn thêm vài lần.
" Cô tên gì? "
Lúc này anh mới cảm thấy kì lạ, Trương Tiểu Nặc là một cô gái trưởng thành, trầm tĩnh, ngoan ngoãn, hiền dịu sao lại có một cô bạn ngang bướng, hung dữ, không biết lễ độ như vậy.
" Tôi tôi là Đường Noãn. "
Cô không dám ngẩn đầu lên nhìn anh, trong lòng thầm cầu phúc. Nếu biết anh ta là Lăng Thiếu Phong, khi nãy cô đã không đánh anh ta! Lỡ như, lỡ như anh ta truy hỏi, vậy căn tiệm coffee của cô cũng tan thành mây khói a!
" Tôi lên phòng trước, cô dọn dẹp giúp tôi. "
" Vâng! "
Vâng? Lăng Thiếu Phong nhếch miệng cười, thái độ xoay nhanh 180, đúng là một cô gái kì lạ.
Đường Noãn dọn dẹp bát đũa, rửa sạch sẽ để lại về chỗ cũ. Mới ba giờ sáng? Làm sao bắt xe đây? Nhưng mà ở lại đây một giây cũng rất nguy hiểm. Cô đi lên phòng khách, cài báo thức 5 giờ sáng, 5 giờ là có xe rồi.
Ngủ thôi.
Lúc mặt trời nhô lên, Lăng Thiếu Phong đi qua phòng khách đã không thấy người, căn phòng được dọn sạch sẽ, dưới bếp cũng được dọn sạch, ngăn nắp.
Nhưng người phụ nữ kia, lại biến mất. Anh rút điện thoại ra:" Cậu giúp tôi tra một người con gái, cô ta tên là Đường Noãn. "
Lăng Thiếu Phong mỉm cười lưu manh, cái tát hôm qua còn chưa tính với cô, Đường Noãn.
Đường Noãn.