Ngày mới, một mở đầu mới.
Ánh mặt trời chiếu sáng cả thành phố phồn hoa, rộng lớn. Ánh sáng len lỏi chiếu vào làm sáng căn phòng tối đen, phòng tắm, sopha, giường ngủ đều có dấu tích của trận chiến ngày hôm qua.
Trương Tiểu Nặc nhíu chặt chân mày bởi ánh nắng mặt trời. Làn da trắng nõn không tì vết lộ ra với những dấu ấn mờ ám.
Cô gượng người ngồi dậy nhìn căn phòng không một bóng người, giường ngủ dành cho em bé bên cạnh cũng trống rỗng.
Theo phản xạ bật người dậy, Trương Tiểu Nặc với lấy chiếc áo mỏng mặc lên người, chạy xuống lầu.
" Diệp Tử Hàn. "
Vừa đi vừa gọi tên anh nhưng đáp lại lời gọi của cô chỉ là một khoảng trống vắng.
Trương Tiểu Nặc đi khắp căn nhà vẫn không thấy bóng dáng của hai cha con họ Diệp, bắt đầu khẩn trương gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền đến:" Sao thế? "
" Hạo Hiên đâu rồi? "
" Ở công ty. "
Trương Tiểu Nặc ngắt cuộc gọi, nhanh chóng thay quần áo gọi xe đến công ty của Diệp Tử Hàn.
Diệp Tử Hàn nhìn cuộc gọi đã ngắt, bất lực lắc đầu. Ánh mắt chuyển dời nhìn sang " gấu bông " mềm mại, không nhịn được nhéo lên má trắng hồng của thằng bé.
" Mẹ sắp tới rồi đây. "
Diệp Hạo Hiên ngồi trên đùi Diệp Tử Hàn, cầm một chiếc xe nhỏ tự mình chơi đùa. Hình như cậu bé hiểu được những gì anh nói, nghe thấy mẹ tới liền cười khúc khích, hai đồng tiền bên má lún sâu vào khiến cho anh chỉ muốn nhéo nó một cái thật mạnh.
Diệp Tử Hàn ôm cậu bé vào lòng, hôn lên hai bên má.
Diệp Hạo Hiên được hưởng những gen tốt từ ba mẹ. Đôi mắt to tròn nhìn rất có thần, mũi lại cao với làn da mềm mại, trắng nõn.
Chỉ mới vài tháng tuổi đã thu hút nhiều nhân viên nữ trong công ty, đặc biệt là cô thư ký.
Hễ Diệp Tử Hàn ẵm con trai tới công ty, cô thư ký liền quăng hết mọi việc để làm nước, bắt đầu lấy đồ chơi ra để thằng bé chơi đùa, quên cả việc làm coffee đen cho anh.
Hai cha con chưa được tâm sự với nhau thì Trương Tiểu Nặc đã mở cửa xông vào.
Cô không nói một lời ôm chặt Diệp Hạo Hiên, cưng nựng hôn lên má thằng bé:" Con nhớ mẹ không? "
"..."
Trương Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh Diệp Tử Hàn nhưng lại coi anh như người vô hình. Bắt đầu pha sữa cho con trai, thấy nó cầm bình sữa uống không ngừng, chợt đau lòng, chắc nó rất đói.
" Anh cho nó uống rồi. " Thấy sắc mặt cô không tốt anh liền lên tiếng giải oan cho mình.
Trương Tiểu Nặc vô cùng yêu thương Diệp Hạo Hiên, yêu đến mức quá đáng. Chắc có lẽ là cô đấu tranh với tử thần sinh nó ra, biết được nỗi đau khi sinh con. Cũng bởi vì từ nhỏ Trương Tiểu đã thiếu đi tình thương gia đình, vì thế mỗi sự yêu thương đều dồn hết vào Diệp Hạo Hiên.
Diệp Tử Hàn thấy cô im lặng liền ôm cô vào lòng như một đứa trẻ nũng nịu:" Được rồi, sau này anh sẽ không " làm " lâu như thế, để em dậy sớm cho con uống sữa, được chưa? "
Giọng điệu rõ ràng rất nghiêm túc nhưng sao cô lại cảm thấy ngượng ngùng.
Trương Tiểu Nặc nhéo vào tay anh một cái thật mạnh:" Lần sau đưa con tới công ty nhớ gọi em, nó đói sẽ khóc. "
" Vâng. "
Trương Tiểu Nặc nhìn anh phì cười, vốn định tới đây sẽ chửi anh thúi người nhưng khi nhìn thấy cảnh hai cha con ôm nhau thì cơn giận cũng quăng ra sau lưng.
" A, mum, mum. " Diệp Hạo Hiên uống hết chai sữa, tự mình nói chuyện một mình.
Trong căn phòng tổng giám đốc sa hoa nhưng lại thiếu đi hơi thở, sức sống. Bây giờ nó được vun đắp bằng những tiếng cười của trẻ em, những đồ chơi em bé làm cho căn phòng thêm phần ấm áp.
Trương Tiểu Nặc ru con ngủ, sau đó ẵm nó vào phòng nghỉ ngơi.
Diệp Tử Hàn xử lý các tài liệu trên bàn, thấy cô đi tới bên cạnh thì một tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Vùi đầu vào chiếc cổ thon, mùi thơm mát dịu xông vào mũi, khiến anh không tự chủ hôn lên đó.
Trương Tiểu Nặc khóe miệng cong lên, hai tay ôm lấy cổ anh:" Ông xã. "
Diệp Tử Hàn mỉm cười nhìn cô, hễ cô gọi như vậy anh đều không nhịn được mỉm cười.
" Thế nào? " Giọng nói ấm áp, cưng chiều biết nhường nào!
Trương Tiểu Nặc nhếch miệng cười tinh nghịch, hôn lên tai anh dường như quyến rũ:" Em muốn cô công chúa."
Vẻ mặt Diệp Tử Hàn khựng lại vài giây, không hề suy nghĩ mà thẳng thừng từ chối.
" Tại sao? "
Diệp Tử Hàn dịu dàng nhéo cái mũi nhỏ ấy, ôm chặt lấy cô:" Sẽ rất đau, không được. "
" Hừ! "
Trương Tiểu Nặc bĩu môi, tức giận nhưng lại không thể nào giận dỗi.
Đàn ông ai chẳng mong cô vợ của mình có thể sinh con. Thời phong kiến còn có suy nghĩ sinh càng nhiều càng tốt kia mà.
Nhưng Diệp Tử Hàn lại khác với họ. Bởi vì anh đã chứng kiến khi sinh đau đến nhường nào.
Cũng bởi vì, anh yêu cô.