Chương 2552:
“Như vậy cửa ở cấm địa, làm sao cậu có thể mở được” Người kia không nói chuyện, chỉ giơ tay lên, trên đó có một lỗ thủng rất rõ ràng.
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ run lên, đồng tử trợn to hơn mấy phần.
Ông ta lập tức nói.
“Cậu dùng máu của mình để mở cánh cửa kia, cậu nhất định là người nhà họ Lâm, việc này không thể nghi ngờ, cho dù cậu không thừa nhận cũng vô dụng, trong máu của cậu chảy huyết thống của nhà họ Lâm!”
“Thật ư? Vậy tôi thật đúng là dơ bẩn”
Người kia cười nói.
“Người anh em, nếu như cậu đã là người nhà họ Lâm, vậy chúng ta chính là người một nhà, cậu tài giỏi như thế, nếu có thể quay về nhà họ Lâm thì chính là phúc của nhà họ Lâm chúng ta, hay là như thế này đi, cậu chờ một lát, tôi sẽ lập tức đi mời tộc trưởng, chúng tôi sẽ chính thức mời cậu vê, bất kỳ vật gì trong cấm địa, chỉ cân cậu muối, tất cả đều thuộc về cậu, chỉ cần cậu nguyện ý trở vê nhà họ Lâm chúng tôi, cho dù là yêu câu gì, chúng tôi cũng sẽ đồng ý”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ lập tức nói, ánh mắt ông ta cũng lộ ra vẻ nóng rực Một thiên tài tuyệt thế như vậy lại ở bên ngoài, chỉ sợ một gia tộc nào cũng sẽ muốn tranh cướp.
Sao nhà họ Lâm của ông ta lại không tranh chứ? Nếu có được một thiên tài yêu nghiệt như thế, chuyện của đại hội còn cần gì phải sầu lo, đến khi đó nhà họ Lâm nhất định sẽ một bước lên trời, từ trên cao nhìn xuống quân hùng.
Nghĩ đến đây, người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ đã cảm thấy vô cùng kích động.
“Chúng ta nhất định phải mời được người này, nhất định phải biết rõ được thân phận của cậu ta”
Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ không ngừng lẩm bẩm.
Lâm Côn Luân và Dạ Kiếm Thần cũng đột nhiên lấy lại tinh thân.
Đúng thế, nếu như đối phương đã là người nhà họ Lâm, còn có gì mà không nói được chứ? Nếu có thể mời người này ở lại nhà họ Lâm, những tổn thất kia có tính là gì chứ? Ngay tại lúc người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia muốn giữ người kia lại, người đàn ông đeo mặt nạ lại lắc đầu.
“Trở lại nhà họ Lâm ư? Thật đúng là nực cười, ban đầu chính các người đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm, hiện tại lại cầu xin tôi trở vê?”
“Cái gì?
Sắc mặt của người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ thay đổi.
“Được rồi, tôi đã lấy được thứ mình cân, tôi sẽ không ở lại nữa, tạm biệt, tôi tin không lâu nữa, chúng ta sẽ gặp lại.
Người kia lạnh nhạt nói, sau đó quay người nhảy lên cao, dự định rời đi.
“Đứng lại!" “Cậu muốn chạy đi đâu!”
Ba người Lâm Côn Luân vội vàng hò hét, lập tức xông lên phía trước để ngăn cản.
Thế nhưng tốc độ của người kia quá nhanh, ba người bọn họ lại không ai có thể đuổi kịp được.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!