“Tiểu nha đầu, chuyện này cô không cần quan tâm. Ông nội của cô đã nói rồi cô càng ngày càng không nghe lời, nếu như cô cứ tiếp tục không nghe lời như vậy thì không được rồi. Cô đã không đồng ý gả vào Nam Phái vậy thì quay về với tôi đi, tôi sẽ sắp xếp một hôn sự cho cô, về phần người này, cô cứ coi như chưa từng quen biết.
“Người phụ nữ lãnh đạm nói.
“Không… Di, cầu xin dì ít nhất hãy tha cho Lâm Dương đi!” Lạc Thiên gào khóc, nhìn thấy người phụ nữ không chút động lòng, liền đột nhiên quay đầu lại và hét lên với Lạc Bắc Minh: “Ông nội, cầu xin ông khai ân, tha cho Lâm Dương đi… cầu xin ông…”
“Tha cho cậu ta sao?” Lạc Bắc Minh phát tay áo, lạnh lùng nói: “Ông thấy cháu bị người đàn ông này mê hoặc rồi!
Vốn dĩ nhà họ Lạc của chúng ta sẽ có tương lai tươi sáng.
Chính bởi vì người này nhiều lần cản trở, nhà họ Lạc của chúng ta mới biến thành như vậy, cháu có biết không, cậu ta lợi dụng sức mạnh của Hiệp hội y khoa mà quét sạch toàn bộ phòng khám của nhà họ Lạc chúng ta ở Giang Thành rồi! Lạc Bắc Minh ông và người này không đội trời chung, cháu còn hy vọng ông cứu cậu ta sao? “
Lạc Bắc Minh tràn đầy tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Dương.
Lâm Dương lại bình tĩnh nói: “Phòng khám của ông dùng thuốc giả. Tôi chỉ là đang thi hành nhiệm vụ mà thôi.
Không lẽ ông muốn tôi trơ mắt nhìn ông vì kiếm tiền mà hại người sao?”
“Cậu…”
Lạc Bắc Minh tức giận đến mức không nói nên lời.
Lạc Thiên cũng hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
Đã đến lúc này rồi, Lâm Dương vẫn còn cứng miệng.
Những người xung quanh liên tục cười lạnh.
Lạc Thiên cũng không biết phải làm thế nào để giúp Lâm Dương.
Nhưng Lâm Dương từ đầu đến cuối đều không hy vọng dựa vào sự giúp đỡ của Lạc Thiên.
“Khởi Tố, cũng nghe thấy rồi đúng không? Tôi vốn dĩ không muốn mời Sùng Tông giáo ra tay, nhưng tới lúc này rồi, tôi bất đắc dĩ phải làm như vậy thôi! Lạc Thiên, cái con bé ngốc nghếch này khuỷu tay xoay ra bên ngoài, tôi cũng không còn cách nào khác!” Lạc Bắc Minh trầm giọng nói, sự tức giận trên mặt ông ta cực kỳ rõ ràng.
“Tôi biết rồi.” Người phụ nữ tên là Khởi Tế kia gật đầu, thờ ơ nói: “Ông không cần quá tức giận. Việc này tôi đã báo cáo trong giáo rồi. Phòng khám của nhà họ Lạc chúng ta gần như đều là do Sùng Tông giáo phụ trách, mặc dù phòng khám ở Giang Thành bị phá huỷ rồi, nhưng vẫn tính là thương cân động cốt, chuyện này đã làm mắt mặt của Sùng Tông giáo chúng tôi, chúng tôi sẽ không thể ngồi yên không quan tâm! Chúng tôi sẽ xử lý Lâm Dương này, về phần đứa trẻ này, cứ để cho tôi mang về giáo giáo dục nó thật tốt. “
“Vậy thì làm phiền các cô rồi.” Lạc Bắc Minh hơi cúi người nói.
“Khách sáo rồi.”
Khởi Tế gật đầu, liền nói với Lâm Dương: “Lâm Dương, tôi lấy danh nghĩa của Sùng Tông Giáo chặt gãy đôi tay của cậu, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Sùng Tông giáo sao?”
Lâm Dương cười lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường: “Tôi không có ý kiến, nhưng phải xem các bà có khả năng này không.”
“Nói cái gì?”
“Kiêu ngạo!”
“Đồ chó, nói lại lần nữa xem?”
Những người xung quanh phẫn nộ.
Tất cả mọi người đều đồng loạt tiến lên phía trước một bước, muốn tạo thế bao vây Lâm Dương mà dỡ xuống.
Mùi thuốc súng tại hiện trường bóc lên nồng nặc.
Bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên, đúng lúc này, Lạc Thiên bất ngờ lao tới, nắm lấy tách trà trên bàn bên cạnh Khởi Tố rồi ném xuống đắt.
Loảng xoảng!
Chén trà bị chia năm xẻ bảy.
Cô ấy ngay lập tức nắm lấy một mảnh vỡ, trực tiếp đè nó vào cái cổ trắng nõn của mình.
Tất cả mọi người hơi thở liền run lên.
Hầu như không có ai phòng bị, cũng không ai nghĩ rằng Lạc Thiên lại làm ra chuyện như vậy.
“Đứa trẻ ngốc, cháu đang làm cái gì vậy?” Lạc Bắc Minh lo lắng.
“Lạc Thiên, muốn tạo phản sao?” Khởi Tố nhíu mày.
Lại nhìn thấy Lạc Thiên ấn mạnh mảnh sứ vào cổ mình, từ đó máu tươi chảy ra. Biểu cảm của cô ấy vô cùng kiên định, hoàn toàn không có ý định nhẹ tay chút nào.
Lâm Dương cũng lo lắng.
Anh vội vàng hét lên: “Lạc Thiên, không được làm chuyện ngu ngốc! Yên tâm, những người này không làm gì được tôi đâu!”
“Lâm Dương, anh mau rời khỏi đây đi!” Lạc Thiên khàn giọng nói.
“Lạc Thiên…”
Lạc Thiên gần như gào thét lên.