Chương 2997
Những người xung quanh thấy như vậy vội vàng muốn chạy qua.
Hà Vĩ Hùng đau khổ gầm lên.
“Đừng xông lại đây!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn Hà Vĩ Hùng.
“Để cho tôi chết! Để cho tôi chết đi!
Hà Vĩ Hùng gào khóc thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất, cả người ông run lên: “Đừng làm hại đến người dân vô tội nữa! Hà Vĩ Hùng tôi không đáng để mọi người phải làm vậy. Đừng đến đây nữa!”
Ông ta không thể tiếp tục trơ mắt nhìn mọi người bị hành hạ tàn nhân như vậy.
Ông ta không thể để cho người đân bị vô đuyên vô cớ làm hai thêm nữa.
Ông ta vốn đi là một bác sĩ, cứu người và chữa bệnh là thiên chức của ông ta, nhưng tình cảnh hiện giờ khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng tội lỗi. Họ bị như vậy là do ông ta, tất cả đều tại ông ta nên mới mọi chuyện mới trở thành như hiện giờ, suy nghĩ này như đang chiếm cứ cả đầu óc ông ta! Vì vậy ông ta thà chết trên †ay người này cũng không muốn.
làm hại thêm người nào nữa! “Bác sĩ Hài”
Mọi người đều bật khóc.
Nhưng họ cũng không dám xông lên nữa.
Dù sao bọn họ cũng chỉ là những người dân bình thường, không phải những người hùng, cho nên đương nhiên bọn họ cũng sợ hãi những hành động tàn khốc như vậy.
Cả học viện chìm vào tang thương.
Có người liên tục gọi điện thoại cho cảnh sát, nhưng trong thời gian ngắn cảnh sát cũng không thể đến hiện trường ngay được.
Hiện giờ không ai trong Học viện phái nam Y này có thể ngăn cản người này.
Mọi người chỉ có thể mở to mắt nhìn người đàn ông kia đi về phía Hà Vĩ Hùng, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.
“Ông rất thức thời”
Huyết Phong lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên sát ý.
“Dừng lại... làm ơn... dừng lại đi.. ”
Hà Miên khóc đến khàn cả giọng, cô ấy yếu ớt kêu lên. Nhưng lời cầu xin của cô ấy không thể ngăn cản được Huyết Phong...
Cuối cùng, Huyết Phong lại nâng đao lên!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!