Ứng Phá Lãng cảm thấy nghẹt thở, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, ánh mắt có hơi bối rồi.
Rõ ràng là mấy ngón tay đã rời ra rồi, vậy mà chỉ cần bôi có tí thuốc bột, cắm vài cái kim châm là tay có thể dùng lại được rồi, đây là đông y thật sao? Nó sẽ sớm thành yêu thuật mắt thôi.
E là cái này chỉ có nhà họ Lâm ở Yến Kinh mới có thể có y thuật bậc này mắt thôi!
“Lâm… Cái vị thần y Lâm này… liệu có liên quan gì đến nhà họ Lâm ở Yến Kinh không nhỉ?” Đột nhiên Ứng Phá Lãng lại nghĩ vậy.
Cơ mà bây giờ không phải là lúc để ngẫm nghĩ về vấn đè này, bởi vì Lâm Dương đã đến gần anh ta rồi.
Vèol Đúng lúc ấy, Kiếm Vương ở bên kia đột nhiên bật người về phía trước, dáng tựa một con chim ác đi tập kích con mồi, lao về phía Lâm Dương với vẻ hung thần ác sát.
“Giết!”
Ông ta gầm lên như thé.
Thanh mộc kiếm hướng thẳng về phía tim của Lâm Dương, khí thế ngùn ngụt khiến cho người nhìn phải kinh hãi, tóc tai dựng đứng hét lên.
Có điều…
Lâm Dương vẫn hướng mắt về phía trước đi tiếp, hoàn toàn coi thường Kiếm Vương đang đánh về phía mình.
Kiếm Vương trợn trừng hai mắt, nhưng ông ta vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao tới.
Ngay khoảnh khắc ông ta xông về phía Lâm Dương, đột nhiên…
“ÁI”
Kiếm Vương rên rỉ, người suy yếu ngã vật ra đất, thanh kiếm trong tay cũng không giữ nổi nữa, rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng, không gượng dậy được.
“Tiền bối Kiếm Vương!”
Văn Hải kinh hãi kêu lên.
Quan khách bốn phía xung quanh cũng xôn xao.
Đám người Dược Vương, Minh Vũ, Hoắc Kiến Quốc, Phong Liệt đại sư cũng bị sốc, tất cả bọn họ không ai có thể tưởng tượng được chuyện sẽ thành ra như thế này.
“Kiếm Vương, ông làm sao vậy hả?” Ứng Phá Lãng vội vàng hỏi.
“Toàn thân tôi… không còn sức nữa… Ba cây kim châm của cậu ta đã làm cho cơ thể tôi tê liệt mắt rồi…”
Kiếm Vương suy yếu nói.
“Cái gì cơ?”
Ứng Phá Lãng nhướng mày hỏi.
Cùng lúc đó, Lâm Dương đã nhảy vọt tới nơi, anh giơ cao chân lên, rồi đạp mạnh về phía người Ứng Phá Lãng.
“Cậu Ứng, cần thận đấy!” Văn Hải gào to.
Ứng Phá Lãng ngẳng phát đầu lên, đồng thời hai chân nhanh chóng bước lùi về phía sau.
Nhưng cùng lúc anh ta bước lùi lại, chân của Lâm Dương đã giậm xuống mặt đất.
Râm!
Trong thoáng chốc, mặt đất rung lên bần bật, y như là tiếng sắm nỗ vậy, vang dội, ầm ï.
Ứng Phã Lãng đứng không vững, ngã nhào xuống nền đất vừa bị rung lên.
Các vị quan khách chung quanh cũng ngã dúi dụi, người lung lay không vững.
Trong lúc Ứng Phá Lãng còn chưa ổn định lại được thân mình, Lâm Dương đứng bên kia đã tiếp tục lao đến.
“Không ổn rồi!”
Ứng Phát Lãng mặt cứng đờ lại, anh ta vội vàng tránh sang một bên.
Àm ầm…
Lâm Dương đấm thêm một phát vào bức tường ở phía sau, đập vỡ nó.
Két két!
Bức tường bị anh đập vỡ, sụp xuống, gạch đá văng hết ra, cứ như là thiên nữ tán hoa, văng ra khắp nơi.
Dữ dội! Thô bạo!
Ứng Phá Lãng trông thấy vậy thì đầu tóc dựng ngược hết lên, da cứ rung rung.
Đòn vừa nãy nếu như đập lên cơ thể người thì chẳng phải người đó sẽ bị đạp thủng da thịt hay sao!
“Anh rất nhanh nhẹn đấy nhỉ.”
Lâm Dương thu hồi nắm tay xong phủi phủi đống bụi bặm trên người mình, nói thế.
Ứng Phá Lãng không đáp lại, anh ta nhào về phía Kiếm Vương bên cạnh, rút ba cái kim châm trên người ông ta ra.