Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương

*Tôi muốn đến khách sạn Tinh Mỹ!” Lâm Dương nói.

Anh vừa mới nói dứt câu, Vu Hưng Văn đã lập tức sững SỜ.

“Anh Lâm, anh cũng muốn đến khách sạn Tinh Mỹ sao?”

“Cái gì? Ông cũng đến đó sao?”

Buổi tối 7 giờ, Lâm Dương ra khỏi xe của Vu Hưng Văn, một mình đi về phía tầng hai của khách sạn.

Vu Hưng Văn không ngồi cùng một phòng bao với anh, mặc dù ông ta không ngừng mời mọc Lâm Dương đến dự: tiệc ở phòng bao của mình nhưng vẫn bị anh từ chối.

Khách sạn Tinh Mỹ không phải là khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, nhưng dịch vụ ở đây đứng đầu trong tất cả các khách sạn.



“Thế mà dám nói là nhân viên phục vụ ở khách sạn Tinh Mỹ là tốt nhất, tốt đến vậy thì tại sao nhân viên phục vụ ngay cả đồng phục cũng không mặc?” Một người đàn ông nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, cau mày nói.

Ông ta vừa nói xong, Tô Dư ngồi ở phía đối diện lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hồ, vội vàng đứng lên.

*Chủ nhiệm Hiếu, đây không phải là nhân viên phục vụ, anh ấy là anh rễ của tôi …”



“Anh rễ của cô sao?” Người đàn ông gọi là chủ nhiệm Hiếu càng nhíu mày chặt hơn, ngay cả mặt cũng nhăn lại: “Tiểu Dư à, cô đang làm cái gì vậy? Chúng tôi mời cô tới đây dùng bữa, sao cô lại còn dẫn theo cả anh rẻ của mình tới đây cơ chứ? Ý của cô là gì?’ “Chẳng lẽ là cô không tin chúng tôi sao?”

“Cho dù cô không tin tưởng chúng tôi thì cũng nên tin đạo diễn Đổng chứ, phải không?” Người đàn ông bụng phệ ngồi bên cạnh cười nói.

Tô Dư kinh hãi, vội vàng đứng dậy xua tay: “Không không không, giám đốc Giản, chủ nhiệm Hiếu, tôi không hề có ý đó! Anh rễ của tôi, anh ấy… anh ấy chỉ là… chỉ là… nghe nói đạo diễn Đổng đang ở đây nên muốn đến để mở rộng tầm mắt, mở mang… mở mang kiến thức… Đúng vậy, mở mang kiến thức một chút mà thôi!

*Ò, vậy sao?” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính ngồi ở giữa liếc mắt nhìn Lâm Dương, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh: “Hóa ra là đến đây để tranh thủ, loại người này tôi đã thấy nhiều rồi.”

“Nếu đạo diễn Đổng không thích anh ta thì bảo anh ta ra ngoài đi.” Chu Viên Viên đứng dậy, hùa theo đạo diễn Đồng cười nói.

“Không cần thiết, nễ mặt Tiểu Dư, để anh ta ngồi đây cũng chẳng có vấn đề gì. Này nhóc con, ngồi đi.” Đạo diễn Đồng thản nhiên vẫy tay.

Lâm Dương khẽ cau mày, nhưng nghĩ đến Tô Dư vẫn đang ngồi ở đây nên cũng đành nhẫn nhịn, chậm rãi bước về phía bàn rồi ngồi xuống.

“Mọi người đến đủ hết rồi đúng không? Nào nào nào, phục vụ đâu, mang đồ ăn và rượu lên đây! Hôm nay tôi phải uống cùng đạo diễn Đổng vài ly!” Người đàn ông trung niên bụng phệ cười nói.

“Đúng đúng đúng, hiếm khi đạo diễn Đổng mới tới Giang Thành của chúng ta, chúng ta nhất định phải chiêu đãi cho tốt. Tiểu Dư, Tiểu Viên, đạo diễn Đổng gọi 2 người các cô đến đây như vậy, chắc là 2 cô cũng hiểu ý của ông ấy rồi đúng không? Không được chậm trễ đâu nhé, nhất định phải cố gắng nắm bắt cơ hội, đạo diễn Đồng coi trọng 2 cô lắm đấy!” Một gã tai to mặt lớn ngồi ở phía bên kia cũng đứng lên cười nói, ý tứ trong lời nói vô cùng thâm sâu.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang rượu và đồ ăn lên, tràn đầy một bàn, đầy đủ hương vị.

Nhưng không có ai động đũa cả, bởi vì cái người gọi là chủ nhiệm Hiếu kia đã bắt đầu khui rượu và rót đầy từng ly một.

Mặc dù chưa ném thử nhưng chỉ cần ngửi qua liền biết nồng độ cồn không thấp chút nào.



Bốn cô gái mới lớn sao biết uống rượu cơ chứ? Càng đừng nói đến loại rượu có nồng độ cao như thế này.

“Cái đó… đạo diễn Đồng, chúng tôi không biết uống rượu, để chúng tôi uống nước ngọt là được rồi …” Tào Tiểu Kiều cố gắng nặn ra một nụ cười, cẩn thận nói.

Không ngờ cô ta vừa mới nói dứt câu, sắc mặt của đạo.

diễn Đồng nháy mắt đen lại.

“Không biết uống rượu sao được? Tiểu Kiều à, nếu như các cô muốn bước chân vào cái vòng này thì nhất định phải học cách giao tiếp. Uống rượu chỉ là bước đầu tiên thôi, sau này tôi nâng cho 4 người các cô trở nên nỗi tiếng rồi, các cô sẽ phải đi tới rất nhiều nơi, gặp đủ loại người, lẽ nào cứ cầm ly nước ngọt đi tới đi lui bắt chuyện với người ta sao?” Đạo diễn Đồng trầm giọng nói.

Tào Tiểu Kiều lập tức không nói nên lời.

“Nhưng mà… tôi sợ chúng tôi vừa uống đã say mắt …” Tô Dư cũng có chút khóc không ra nước mắt.

“Say thì sợ cái gì? Chúng tôi nhất định sẽ đưa các cô đi đến nơi về đến chốn, đã có đạo diễn Đổng ở đây thì các cô còn lo gì nữa chứ?” Người đàn ông bụng phệ tiếp tục cười nói.

“Đúng vậy, lẽ nào các cô không tin tưởng đạo diễn Đẳng sao? Hay là… các cô không muốn nể mặt đạo diễn Đồng?” Chủ nhiệm Hiếu cau mày hỏi.

Câu nói này hoàn toàn chặn miệng máy cô gái, khiến cho các cô không dám nói gì.

Bốn người âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, ngập ngừng do dự.
Nhấn Mở Bình Luận