Bang!
“AII”
Đinh Thu phát ra tiếng thét thê lương thảm thiết, một cánh tay đã không còn.
“Cái gì?”
Hầu Nam kinh ngạc biến sắc, vội vàng xoay người muốn chạy trồn.
Nhưng bị người của Cung Hï Vân bắt lấy, đè ở trên mặt đất.
Cung Hï Vân cầm theo dao dính máu đi đến chỗ Hầu Nam.
Trên khuôn mặt kia vẫn nở nụ cười sáng lạng.
Nhưng giờ phút này, nụ cười này giống như ác ma đang mỉm cười vậy.
“Đừng… Đừng! Chị Vân! Đừng mà!” Hầu Nam điên cuồng xin tha.
Nhưng lại không có bát cứ tác dụng gì!
Cung Hỉ Vân xông lên trước, thêm một dao nữa.
Hâu Nam đau quá đã ngât đi.
Toàn bộ căn phòng tràn ngập mùi máu tươi, trên mặt đất đều là máu, còn có hai cánh tay vừa mới bị chặt đứt.
Hai mắt Hàn Thiên trừng lớn, không thể tưởng tượng nhìn cảnh tượng kinh khủng này, da đầu như muốn nút ra.
Đây là chuyện gì Chẳng lẽ… Là bởi vì do bọn họ đụng đến Đường Hồi Tuyết?
Cảnh tượng này cũng hung tàn quá đi?
Hơn nữa người phụ nữ kia là sao vậy? Cô ta là nhân viên của tập đoàn Dương Hoa à? Sao lại tàn nhẫn như vậy?
Thủ pháp chém người của cô ta thành thạo như thế…
Hô hấp của Hàn Thiên cứng lại.
“Lão đại, anh ta ngất rồi.” Một người chắp tay cúi đầu nói.
“Quăng ra ngoài đi.” Cung Hỉ Vân cười nói.
“Dạ”
Nói xong thì túm Hầu Nam đi, còn Định Thu cũng bị vứt ra ngoài chung.
Thân mình Hàn Thiên cứng đờ, một luồng khí lạnh từ chân vọt tới đỉnh đầu.
Giờ phút này, anh ta mới ý thức được người mà bản thân đối mặt không phải là thương nhân, bác sĩ… Mà là một đám ma quỷ!
“Cậu Hàn, quay về đi.” Lâm Dương phát tay.
Hai chân Hàn Thiên nhữn ra, ba hồn bảy phách thì đã ném sáu phách rồi, tập tếnh đỡ tường rời đi.
Chuyện hôm nay, anh ta sẽ nhớ cả đời…
Chờ Hàn Thiên rời đi, Lâm Dương sửa lại quần áo, cũng chuẩn bị trở về.
“Cho người dọn dẹp sạch sẽ một chút.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm!” Cung Hï Vân gật đầu, nhưng sau khi chần chờ lại nói: “Nhưng mà tổng giám đốc Lâm, chúng ta làm như vậy có phải có hơi quá rồi hay không?
Đinh Thu và Hầu Nam chính là tên giảo hoạt.
“Cô có ý gì?” Lâm Dương liếc mắt hỏi.
“Nếu đã động thủ thì nên nhổ cỏ tận gốc!” Mắt Cung Hỉ Vân lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Dù sao cũng là người phụ nữ du tẩu trong khu vực màu xám, quả nhiên tàn nhẫn.
Lâm Dương lắc đầu: “Thật ra chuyện hôm nay còn không đủ để khiến tôi hận hai người kia, thuần túy là do hai người này ngày thường làm không ít chuyện thiếu đạo đức, ví dụ như Định Thu, tháng trước anh ta còn bức điên một sinh viên nữ, hôm nay chém tay của bọn họ, chỉ là sự trách phạt của bản thân tôi mà thôi.”
“Thì ra là thế… Nhưng mà vì sao không đụng đến Hàn Thiên kia? Nếu không dạy dỗ anh ta một chút, tôi lo là anh ta vừa ra khỏi nơi này sẽ vô pháp vô thiên nữa.”
“Không đụng đến anh ta là vì không muốn gây thêm phiền phức cho Đường Hồi Tuyết nữa, nếu Hàn Thiên xảy ra chuyện ở đây, Hoàng Ngu sau lưng anh ta nhất định sẽ không màng tất cả mà trả thù Đường Hồi Tuyết! Tôi vốn dĩ là muốn giúp Đường Hồi Tuyết giải quyết chuyện phiền toái, nêu khiến cho cô ấy có thêm kẻ thù, vậy tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. Được rồi, chuyện hôm nay đến đây đi, cô bận chuyện của cô đi, tôi về nhà trước.”