Lâm Dương không làm sao được, liên tục xua tay: “Mọi người nếu có triệu chứng bệnh tật gì thì tìm bác sĩ ở bệnh viện này, nếu có bệnh nan y thì cũng liên hệ với bệnh viện này. Bệnh viện này đã thiết lập quan hệ hữu hảo với học viện của phái Huyền Y, bệnh viện có thể hỗ trợ chuyển viện, mong mọi người tin tưởng các bác sĩ ở đây!”
Lâm Dương vỗ về một lúc, tâm trạng của mọi người cũng tốt hơn một chút, cùng với sự giúp đỡ của nhân viên y tế xung quanh thuận lợi thoát thân.
Cuối cùng đành phải đội mũ và đi đến khu ICU (Khoa hồi sức tích cực) trên tầng ba. “Lâm thần y đến!”
Người nhà Tô gia nhìn thấy Lâm Dương đi tới, vui mừng khôn xiết, nhao nhao bước tới chào đón.
*Ôi chao, con rễ tương lai, cuối cùng con cũng tới rồi, đúng lúc chúng ta đang đợi con!” Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa, vội vàng chào đón, ánh mắt vừa đắc ý vừa xúc động.
Tô Nhan có thể mời Lâm thần y tới, xem ra chuyện vị Lâm thần y này và con gái bà ta kết hôn là chuyện đã định rồi, nếu không thì sao người ta lại sảng khoái đồng ý như vậy chứ?
Đối với máy lời sốt sáng của Trương Tinh Vũ, Lâm Dương vẫn thờ ơ.
Loại chuyện này tương phản thực sự quá lớn, lấy thân phận là Lâm Dương lúc chung sống, anh chưa từng thấy Trương Tinh Vũ có thái độ như vậy đối với mình.
“Người bệnh ở đâu?” Lâm Dương hỏi “Bệnh viện biết được anh sẽ đến, nên đã chuyển người bệnh vào phòng phẫu thuật, mời anh tới xem xem.” Tô Dư liền vội nói “Được!
Lâm Dương bước nhanh về phía phòng phẫu thuật.
Người nhà Tô gia đều vô cùng xúc động, vô cùng kính cần.
“Không ngờ Lâm thần y lại dễ nói chuyện như vậy.”
“Tôi nhớ anh ấy trước đây rất hung dữ.”
“Còn không phải vì nể mặt con gái tôi à! Bằng không thì dựa vào các người có thể mời được Lâm thần y sao?
Quên mắt chuyện đơn thuốc lúc trước rồi à?” Trương Tinh Vũ cười nhạt.
Người nhà Tô gia nghe tháy, ai nấy sắc mặt hơi biển đổi, không nói lời nào.
Chuyện đơn thuốc của bà cụ Tô đúng là khiến Tô gia bị hại thê thảm.Với thực lực của Lâm thần y hiện tại, muốn trừng trị Tô gia bọn họ quả là dễ như trở bàn tay, chỉ một cái phẩy tay là giải quyết xong, thế nhưng đối phương lại không động chạm gì đến Tô gia.
Thế nên người nhà Tô gia đều cho rằng tất cả đều là vì nễ mặt Tô Nhan, nều không thì bọn họ đã phải trồn chạy khỏi Giang Thành từ lâu rồi.
“Tinh Vũ à, em sinh được đứa con gái ngoan ngoãn !”
“May nhờ có Tô Nhan đó.”
“Tuy rằng Tô gia chúng ta đã sa sút, nhưng nhờ có Tô Nhan, Tô gia chúng ta sau này nhát định sẽ có thể vực dậy!”
“Đúng vậy!”
Người Tô gia nồng nhiệt, sôi nồi nói, câu nào cây nấy đều là tán dương, khen ngợi.
Trương Tinh Vũ cười tươi như hoa Tô Nhan ở bên canh lại liên tục nhíu mày.
Từ khi Lâm Dương vào Tô gia kén rẻ, sau đó trở thành chồng cô, những người này chưa bao giờ nói với cô được câu nào tốt đẹp… Hôm nay Lâm thần y đến rồi, những người này liền giống như biến kiểm kịch Tứ Xuyên (*), ai nấy đều tâng bóc cô lên tận mây xanh.
(*)Biến kiểm là một kỹ thuật trong kịch Tứ Xuyên. Diễn viên mặc trang phục sặc sỡ, đeo mặt nạ nhiều màu khắc họa các nhân vật kịch tiêu biểu, khi nhạc lên đến cao trào, diễn viên phát quạt hoặc tay áo qua mặt, trong tích tắc đã thay đổi từ mặt nạ này sang mặt nạ khác, mỗi mặt nạ biểu thị một tâm trạng khác nhau.
Thật châm biếm làm sao.
Đây là thực tế sao?
“Được rồi, Mãn San, có Lâm thần y ở đây rồi, A. Thái nhất định không sao đâu! Đừng lo lắng!” Người bên cạnh an ủi.
“Đúng thế, Lâm thần y không phải đám bác sĩ kém cỏi kia.
Có cậu ấy thì A. Thái có thể bình an vô sự.” Lưu Mãn San lau nước mắt trên khóe mắt, cười nói.
“Tôi chỉ sợ là đồ rác rưởi kia lúc trước đã động vào A. Thái khiến vết thương của A. Thái càng nghiêm trọng hơn. Các người không tháy đấy thôi, tôi đã tận mắt chứng kiến. Tên rác rưởi đó châm máy cây kim lên người A. Thái. Nhưng mong là máy cây kim này sẽ không gây ra chuyện gì. ” Một người dượng họ nói.
Mấy lời này vừa nói ra, Lưu Mãn San lập tức căng thẳng.
“Cậu nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng qua đó, nói rõ tình hình cho Lâm thần yI”