Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Dương

Nghe thấy câu trả lời của Lâm Dương, người đàn ông hiển nhiên là sửng sốt.

Anh ta nhìn Lâm Dương từ trên xuống dưới một vòng, hơi nhíu mày.

“Anh đã biết đây là nơi nào, vậy mà còn dám làm loạn ở đây ư? Anh có tin tôi lập tức gọi người của đoàn phim báo cảnh sát đến bắt anh không? Anh lập tức cút ngay cho tôi, có nghe thấy không? Chuyện bồi thường tôi không muốn dây dưa với anh bây giờ, ngày mai sẽ có người liên lạc với anh! Cút nhanh!” Người đàn ông hạ giọng nói, khi nói chuyện thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Anh Lạc! Anh nhanh vào đi, anh là người của công chúng. Nếu như dây dưa không rõ với cái tên lang thang này, bị paparazzi và đám phóng viên chụp được, một khi bọn họ đăng lên mạng, thì chúng ta không thể nói rõ ràng được! Anh phải để ý đến thân phận của mình!” Lúc này, người phụ nữ bên cạnh thuyết phục người đàn ông.

“Anh biết rồi, Văn Lệ, nếu đã như vậy, người này cứ giao cho em đi, nhanh chóng bảo anh ta rời đi!” Người đàn ông trừng mắt nhìn Lâm Dương, khit mũi một tiếng rồi phát tay rời đi.

Người phụ nữ tên Văn Lệ ngay lập tức gọi cho một nhân viên bảo vệ ở cách đó không xa.

“Văn Lệ, có chuyện gì vậy?”

Mấy người trông giống như người của đoàn phim bước tới, cau mày hỏi.

“Là chú Đỉnh và Phó đạo diễn Uông ư…” Văn Lệ nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó vội vàng chỉ vào Lâm Dương nói: “Chú Đinh, phó đạo diễn Uông, người này chính là cái người lúc đầu đã tông vào xe của anh Lạc!”

“Ò? Chính là người lái xe hơn trăm km/h, không dừng xe kịp nên đụng phải Phạm Lạc ư? Sao anh ta lại chạy tới đây?” Hai người cau mày.



“Tôi không biết, có lẽ là muốn đến tống tiền, phó đạo diễn Uông, chú Đinh, tôi sẽ gọi người đuổi anh ta đi ngay!” Văn Lệ nói xong liền ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đuổi Lâm Dương đi.

Hai người cũng không phản đối.

Rốt cuộc, những chuyện như vậy cũng không phải là hiếm thấy.

Thông thường đoàn phim đi đến một số nơi non xanh nước biếc đều sẽ bị tống tiền. Người dân địa phương thu phí bảo vệ, phí lấy cảnh gì đó…bọn họ cũng đã quen rồi, bởi vì trong ấn tượng của rất nhiều người, dường như đoàn phim đại diện cho tiền, vì vậy đoàn phim bình thường sẽ bồ trí một số nhân viên bảo vệ.

“Thưa anh, xin anh hãy rời khỏi đây ngay lập tức! Một nhân viên bảo vệ hét lên với Lâm Dương.

“Tôi là người của đoàn phim này, sao các anh lại đuổi tôi đi chứ?” Lâm Dương khó hiểu nhìn nhân viên bảo vệ nói.

“Anh là người của đoàn phim này ư?” Người đó sửng sốt một lúc rồi vội vàng nhìn Văn Lệ.

“Anh đánh rắm cái gì vậy! Tất cả mọi người trong đoàn phim tôi đều đã gặp qua rồi, hơn nữa bộ phim này được bấm máy đã gần nửa tháng rồi. Tất cả các nhân vật và diễn viên đều đã được xác định, tôi cũng quen biết tất cả bọn họ. Cho dù là một người đóng vai phụ tôi cũng đã từng gặp rồi, anh muốn mạo danh người của đoàn phim để lừa gạt tôi hả? Ha ha, vậy thì anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Đuổi cái tên này ra khỏi đây cho tôi, nếu như: anh ta không chịu cút đi, thì đánh cho anh ta một trận rồi ném ra ngoài! Mọi hậu quả tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Văn Lệ chỉ vào Lâm Dương mà mắng chửi, vẻ mặt cực kỳ hung hãn.

Các nhân viên bảo vệ nhìn về phía Phó đạo diễn Uông.

Lại nhìn thấy phó đạo diễn Uông nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho nhân viên bảo vệ cứ làm theo.

Nhìn thấy cảnh này, các nhân viên bảo vệ đều được tiếp thêm sức mạnh, đi thẳng về phía trước với thái độ càng cứng rắn hơn nói.



“Thưa anh, xin anh hãy lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng tôi thô bạo.”

“Các người muốn làm gì? Một đoàn phim lớn như vậy lại cậy thế hiếp người sao?” Vẻ mặt của Lâm Dương trở nên mắt tự nhiên, lập tức nói.

Ngay cả phó đạo diễn Uông cũng ngầm đồng ý… điều này cũng quá vô lý rồi!

“Việc duy trì hoạt động bình thường của đoàn phim là rất cần thiết, Văn Lệ, lần sau cô không cần thông báo với chúng tôi về những chuyện này, cô cứ tự mình làm đi, loại người tống tiền này cứ đuổi ra ngoài hết cho tôi, đuổi không đi thì báo cảnh sát! Xảy ra chuyện gì, đoàn phim sẽ chịu trách nhiệm!”

Phó đạo diễn Uông ở phía sau nói một cách rất kiêu ngạo, sau đó quay người đi theo cái người tên chú Định dứt khoát rời đi.

Văn Lệ vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Vâng phó đạo diễn Uông, phó đạo diễn Uông, chú Đinh! Hai người đi thong thải!”

Lời nói của hai người quả thực giống như là một Thượng Phương Bảo Kiếm, khiến Văn Lệ hoàn toàn không kiêng nể gì cả.

Cô ta nhếch miệng lên, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương: “Đồ chó! Đã nghe thấy lời phó đạo diễn Uông của chúng tôi nói chưa? Anh còn không cút, bà đây gọi người đánh anh nằm sắp xuống, sau đó ném anh ra ngoài, anh có tin không? “

“Các người quá vô pháp vô thiên rồi! Giữa ban ngày ban mặt, các người còn dám ra tay đánh người ư?” Lâm Dương hoàn toàn khó chịu.

“Ha ha, cười chết tôi mắt, lại còn giữa ban ngày ban mặt ư? Cái đồ nhà quê như anh thì hiểu cái gì chứ? Mặc dù anh biết rằng đoàn phim của chúng tôi đang quay “Chiến hổ”, nhưng anh có biết ai đã đầu tư vào đoàn phim của chúng tôi không? Là Dương Hoa, Tập đoàn Dương Hoa đại danh lẫy lừng! So với đoàn phim của chúng tôi, cái đồ nhà quê như anh là cái thá gì chứ? Chúng tôi có tiền!! Anh có tin đoàn phim của chúng tôi rút ra một chút đồ thừa đã có thể đánh chết anh rồi không? Thu dọn một tên nhà quê như anh không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Nhấn Mở Bình Luận