Chương 1142: Anh ta sắp chết rồi
"Sư huynh về rồi!".
Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.
Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.
Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.
"Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?".
"Có đổi được thuốc không?".
Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.
Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi... không thu hoạch được gì cả", Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.
"Gì cơ? Không có thu hoạch?".
"Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài "đi săn" đấy”.
Một số người ồn ào nói.
"Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?".
Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: "Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!".
"Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?".
"Láo toét!".
"Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!".
"Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!".
"Quỳ xuống!".
Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.
Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa", Trường Anhh lớn tiếng nói.
Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.
"Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng", Trường Anh khàn giọng nói.
"Sư huynh..."
Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.
Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.
Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.
"Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng", Trường Anh nói.
"Sư huynh, anh... anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?".
"Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ".
"Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy".
Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.
Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.
"Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?".
Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.
Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.
Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.
Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.
"Vào đi".
Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.
Trong miếu đường rất rách nát.
Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.
Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.
Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng rên rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.
Tiếng ho và tiếng rên rỉ vang khắp sảnh đường.
Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.
Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống... đệ tử Cái Bang hơn.
"Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ", Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.
"Anh Lâm, mời anh ngồi".
Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: "Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!".
"À, vâng, sư tỷ...", cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.
Lâm Chính có chút nghi hoặc.
"Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?".
"Hả? Việc này...", Tưởng Xà có chút hoảng hốt, chắc là không ngờ Lâm Chính lại hỏi câu này, ấp úng một lúc rồi vội cười đáp: "Không phải... Chỉ là bình thường con ranh này rất ngang bướng, nên tôi hơi nghiêm khắc với cô ta một chút".
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng rõ ràng là anh không tin lời Tưởng Xà.
Có lẽ trong này còn có uẩn khúc.
"A!".
Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.
Không ít người ngoảnh sang nhìn về phía phát ra âm thanh.
Một đệ tử Thanh Hà Đường đang nằm dưới đất bỗng nhiên lăn lộn, vừa ôm ngực vừa kêu rên.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy đau đớn.
Tưởng Xà sửng sốt, vội vàng chạy qua.
Mọi người cũng xúm lại.
"Tất cả tránh ra, tránh ra, Trại Hoa Đà đến rồi!".
Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
Trại Hoa Đà?
Cái tên thật là ngạo mạn!
Lâm Chính không khỏi quay sang nhìn.
Chỉ thấy một người khoảng 40 tuổi, trông khá lôi thôi, chen vào đám người, kiểm tra cho người kia.
"Sư thúc, Lý Nam sư đệ không sao chứ?", Tưởng Xà trầm giọng hỏi.
"Hình như vết thương của cậu ta lại phát tác, phải lập tức dùng thuốc giảm đau cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bị đau đến chết", Trại Hoa Đà trầm giọng nói.
"Vậy thì mau giảm đau đi", có người nói.
"Chúng ta hết thuốc giảm đau rồi".
"Hả? Vậy... vậy lấy đâu ra bây giờ?".
"Tôi không có thuốc giảm đau".
"Tôi chẳng còn thuốc gì cả, số thuốc mà trong giáo cho đã dùng hết từ lâu rồi".
"Vậy phải làm sao bây giờ?".
Bọn họ vò đầu bứt tai, vô cùng sốt ruột.
Tưởng Xà cũng lòng nóng như lửa đốt.
"Thực ra không cần dùng thuốc giảm đau cũng có thể giảm đau, Tưởng Xà, cô có Hoạt Huyết Thảo không?", Trại Hoa Đà cười hỏi.
"Có! Có!".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!