Chương 1171: Kết cục giống nhau
Cảnh tượng xảy ra đột ngột khiến đám đông mất hồn. Chuyện gì vậy? Người đàn ông rách rưới kia rốt cuộc là ai chứ? Tại sao một đòn của ông ta có thể đánh gãy tay của Tam trưởng lão Quỷ Thủ vậy?
Quá khủng khiếp.
Quỷ Thủ tại sao có cái tên như thế chính là vì chưởng đánh của ông ta vô cùng kinh khủng, có thể đoạt được mạng người dễ như bỡn. Thế mà lúc này, chưởng lực mà Quỷ Thủ giỏi nhất đã bị phá vỡ, hơn nữa đối phương còn không dùng hết lực. Đây là điều không ai có thể tưởng tượng ra được.
Nhất thời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người này. Các vị trưởng lão lập tức dừng tay, quay qua nhìn.
“Sư phụ!”, đệ tử của Lệ Vương Cung lao lên đỡ Quỷ Thủ.
“Sư phụ không sao!”, Quỷ Thủ kêu lên rồi lấy ống tay buộc thắt nút vào cánh tay bị gãy. Cánh tay đó vẫn có thể cử động nhưng rõ ràng là không thể chiến đấu được nữa.
“Các hạ là ai?”, đại trưởng lão Tô Mạc Vân cuối cùng cũng lên tiếng.
“Biến! Đừng làm ồn ở chỗ tôi!”, ông lão nói giọng khàn khàn rồi lại quay về bên cạnh ngôi mộ và tiếp tục ngủ. Cả ngàn người đứng đó mà ông cụ không thèm nhìn lấy một cái. Đám trưởng lão chau mày.
“Xem ra đây chính là vấn đề mà chúng ta phải đối mặt rồi”, Quỷ Thủ lên tiếng.
“Chiếc nhẫn nằm trong phần mộ. Chỉ cần đào được phần mộ thì sẽ lấy được nhẫn”, Nhị trưởng lão Liễu Thị Phụng thản nhiên nói. “Đại trưởng lão, ông thấy sao?”
Tô Mạc Vân không nói gì.
“Hừ, ông già này định cản chúng ta lấy được nhẫn. Sư phụ, đệ tử cùng vài sư đệ sư muội khác cùng xông lên, giải quyết ông ta, lấy nhẫn giúp sư phụ trở thành giáo chủ”, một người đàn ông lực lưỡng gào lên.
Trưởng lão của người này lẳng lặng gật đầu. Nhận được sự cho phép, người đàn ông lại gầm lên và chĩa mũi kiếm về phía ông lão.
Thanh kiếm sáng loáng bổ xuống. Đúng lúc này, người đàn ông đang ngủ gật bèn mở mắt, chộp một nắm đất bên cạnh phần mộ và ném về phía người vừa lao lên.
Nắm đất bay ra như đạn, đâm xuyên ngực của những đệ tử kia. Cả đám đệ tử đột nhiên khựng người, tay vẫn giơ cao thanh kiếm trong tư thế đang bổ xuống.
Một cơn gió nhẹ thổi tới. Rầm rầm rầm. Đám đệ tử này đồng loạt đổ rầm ra đất, bất động. Tất cả đã mất mạng. Trên ngực của họ, máu tươi chảy ra.
Những người còn lại cảm thấy ớn lạnh. Không ai dám lên tiếng. Bọn họ trố tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
“Sao có thể…như vậy…”
“Bọn họ…chết rồi sao?”
“Rốt cuộc người này là ai vậy?”
“Chiêu thức vừa rồi của ông ta…là gì?”
Tiếng xì xầm vang lên. Tất cả đều bàng hoàng. Một chiêu mà giết chết mười mấy người. Chỉ có thần linh mới làm nổi thôi. Tất cả trưởng lão đều tái mét mặt. Họ chưa từng thấy thủ đoạn nào khủng khiếp như vậy.
“Tôi nói rồi, bảo các người cút, đừng có làm phiền tôi. Còn không cút thì sẽ có kết cục giống như thế đấy”, ông cụ nói giọng khàn khàn, lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Lần này không ai dám lên tiếng nữa. Mọi người nhìn nhau, không dám khinh suất. Xác chết trên mặt đất khiến họ cảm thấy da đầu tê dại.
“Sư phụ…giờ chúng ta phải làm sao?”, Trịnh Đan thận trọng nhìn Thiếu Hải.
Thiếu Hải cười lạnh lùng: “Xem ra lời đồn là thật. Có người này ở đây, chúng ta không lấy được nhẫn rồi”.
“Nghe ông nói thì có vẻ như ông biết cách lấy được chiếc nhẫn?”, Lâm Chính ở phía sau lên tiếng.
Thiếu Hải liếc nhìn anh và nói: “Đương nhiên là có cách!”
“Cách gì?”
“Khiêu chiến với ông ta!”
“Khiêu chiến sao?”, Trịnh Đan không hiểu Long Tinh Hồng dường như hiểu ra được điều gì đó.
“Du Linh!”, lúc này Quỷ Thủ khẽ kêu lên.
“Sư phụ, con ở đây!”, Du Linh bước tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!