Chương 1212: Tiền giấy thì chuyển thế nào?
"Xảy ra tai nạn sao?"
"Ôi, bác tài ơi, ông đâm trúng người ta kìa!"
"Bây giờ phiền phức rồi”.
"Ông lái xe kiểu gì thế hả? Tôi đang vội về mà”.
"Thật xui xẻo!"
Những người trong xe lớn tiếng chửi bới, định bước xuống xe.
Nhưng vào lúc này.
Bùm bùm!
Nhiều quả lựu đạn bất ngờ xuyên qua cửa kính, rơi vào trong xe khách.
"A! Lựu đạn!"
"Cứu mạng!"
Đám người trên xe chưa kịp chạy xuống lập tức la hét lao xuống xe như điên.
Lâm Chính bước nhanh, nhặt quả lựu đạn trên sàn rồi ném nó xuống dòng sông bên ngoài xe.
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Bụi khói bay mù mịt, tiếng nổ lớn kinh khùng như sắp đánh thủng màng nhĩ của mọi người.
Hành khách la hét bỏ chạy, thậm chí tài xế cũng bỏ chạy luôn.
Lâm Chính bước xuống xe với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Anh phát hiện có một chiếc xe con đang cố tình chặn chiếc xe khách.
Xung quanh chiếc xe khách, có rất nhiều người mặc đồng phục cầm khẩu súng trên tay, thậm chí còn có cả súng RPG.
Chúng đã sớm mai phục ở đây.
Từ những hình xăm vô tình để lộ trên cánh tay của chúng, có thể đoán được đám người này đều là lính đánh thuê.
Hàng chục họng súng nhắm vào Lâm Chính.
"Ai phái các người tới đây?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Chẳng lẽ ngay cả người muốn mày chết mà mày cũng không biết sao?”
Một gã đàn ông vạm vỡ ngậm điếu thuốc với hai vết sẹo trên mặt, bước tới với một khẩu súng tiểu liên trên tay.
“Người của thế gia Nam Cung sao?”, Lâm Chính liếc hắn, hỏi.
“Xem ra mày cũng không ngốc”, gã đàn ông cười nói.
“Có thể nói cho tao biết, bọn mày tìm tới đây bằng cách nào không?”, Lâm Chính hỏi.
"Bọn tao đã sớm nhận được tin tức mày đang ở khu vực núi Đông Hoàng, vì vậy bọn tao đã tìm kiếm tung tích của mày ở đây nhưng tìm mấy ngày cũng không thấy bóng dáng của mày đâu. Mãi cho đến vừa nãy mày vừa nhận một cuộc điện thoại, bọn tao đã đi theo tín hiệu xác định được vị trí mày đang ở trên xe. Thằng ranh con, mày còn muốn hỏi gì không? Có thì cứ hỏi đi, chứ lát nữa sẽ không có cơ hội nữa đâu!”
Gã đàn ông vạm vỡ mỉm cười, dập điếu thuốc, chĩa súng tiểu liên vào chính Lâm Chính.
"Tao nghĩ bọn mày không nên làm chuyện ngu xuẩn thì tốt hơn, nếu như bọn mày là người do thế gia Nam Cung phái tới thì tao chỉ có thể nói cho bọn mày biết, bọn mày đã bị lợi dụng rồi!", Lâm Chính lắc đầu.
"Lợi dụng ư? Tao nghĩ dùng từ thuê sẽ hợp lý hơn, dù sao bọn họ cũng phải trả tiền”.
"Các người có thể nhận được tiền của bọn họ sao?”
"Tại sao lại không nhận được? Số tài khoản ngân hàng đã đưa cho bọn họ rồi, giết được mày thì bọn họ sẽ lập tức chuyển tiền vào tài khoản”, gã đàn ông vạm vỡ nhún vai.
“Tiền giấy thì chuyển khoản thế nào?”, Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, đám đàn ông vạm vỡ sững sờ.
Tiền giấy?
“Ý mày là gì?”, gã đàn ông vạm vỡ hỏi.
Lâm Chính đi đến bên cạnh xe khách, hơi cúi người, sau đó vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy thành xe.
Đám lính đánh thuê xung quanh khẽ run rẩy, hai mắt mở tròn, tim đập thình thịch.
Người này muốn làm gì?
Hầu như ai cũng có suy nghĩ này trong đầu.
Nhưng giây kế tiếp, cảnh tượng khiến mọi người trợn mắt há mồm xuất hiện.
Lâm Chính dùng lực nhẹ nâng chiếc xe khách lên bằng một tay.
Hơn nữa... anh nhấc nó lên rất dễ dàng, cứ như nhấc một chiếc ô tô đồ chơi, chiếc xe khách dài mấy mét được anh nhấc lên trên đỉnh đầu...
“Hắn là… siêu nhân sao?” một tên lính đánh thuê thì thầm.
“Chỉ có siêu nhân mới làm được như vậy đúng không?”, một người khác ngây ngốc nói.
"Con quái vật này đến từ đâu thế?”
"Quá đáng sợ...”
"Hắn... hắn thật sự là con người sao?"
Tất cả mọi người đều tái nhợt, trợn mắt há mồm nói.
"Tao nghĩ bây giờ bọn mày nên nhanh chóng về nhà sẽ an toàn hơn”.
Lâm Chính đặt xe khách xuống.
Sắc mặt của tên cầm đầu đám lính đánh thuê rất khó coi, lắc đầu nói: "Vị thần này đã tha cho chúng ta thì chúng ta cũng không phải là người không biết tốt xấu, đi thôi!"
Dứt lời, hắn vẫy tay.
"Đi!"
"Vâng, thưa đại ca!"
Đám lính đánh thuê xung quanh hét lên, nhưng chúng không rời đi mà bóp cò ngay lập tức.
Tạch tạch tạch...
Một lượng lớn đạn bay về phía Lâm Chính.
Súng RPG cũng được bắn về phía đó.
Ngay lập tức, Lâm Chính bị bốc cháy.
Bùm!
Một tiếng nổ đáng kinh ngạc vang lên.
Những vụn đất bắn tung tóe.
Sau một loạt bắn, đám người vạm vỡ ngừng bắn, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
Chúng nhìn thấy Lâm Chính lúc trước còn đứng thẳng, bây giờ đã nằm trên mặt đất, toàn thân tả tơi, bất động.
"Đại ca, hắn chết rồi!"
Ai đó vội nói.
"Chết rồi sao? Chưa chắc đâu, đòn công kích như vậy thì phải chết không toàn thây mới đúng! Bảo người qua đó kiểm tra đi", tên cầm đầu nói: "Nhị Cẩu, mày đi đi”.
"À...”
"Đi mau!", gã đàn ông vạm vỡ hét lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!