Chương 126: Bọn chúng xong đời rồi (1)
Tới đồn cảnh sát lấy lời khai xong, mấy người có liên quan bèn gom Lâm Chính, Tô Nhu, A Cẩu cùng với mấy bà cô vào một chỗ.
“Vậy thì bà Dương, bà và bà Trương tranh chấp là vì bà cho rằng bà Trương đã ăn trộm đồ của bà phải không?”
“Đúng vậy”.
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, đồ của bà không phải bị bà Trương trộm mà là bị rơi mất. Trước mắt đã có người giao vòng tay của bà cho chúng tôi rồi”.
“Chuyện này…”, bà Dương không nói gì.
“Hóa ra là bà vu khống cho mẹ tôi”, Tô Nhu đỏ mắt.
“Vu khống? Chưa tới mức đó đâu. Dù sao thì mẹ cô cũng phạm tội quen rồi”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Quen rồi?”
“Đúng vậy! Mấy ngày trước tôi bắt gặp bà ta bị một người phụ nữ lái Maserati đuổi theo. Người đó bắt bà ta quỳ xuống, gọi bà ta là đồ ăn trộm, còn tát bà ta mấy phát. Chính mắt tôi nhìn thấy. Trước đây bà ta làm nghề đó nên vòng tay của tôi rơi, đương nhiên sẽ nghi ngờ bà ta rồi. Có gì lạ chứ?”, bà Dương cười lạnh lùng.
“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi.
Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ.
Chuyện này…Trương Tinh Vũ chưa từng nói với vợ chồng anh. Với lòng tự tôn của Trương Tinh Vũ thì có lẽ bà ta cũng sẽ không nói ra.
Sau khi làm rõ mọi chuyện thì cảnh sát bắt đầu hòa giải.
Tranh chấp trong dân như thế này không phải chuyện gì phức tạp, chỉ cần hai bên đều thỏa thuận được là xong.
Lúc này, người tên A Ngưu nói nhỏ vài câu với đồng nghiệp rồi nói với Lâm Chính: “Cậu đi theo tôi”.
Lâm Chính chau mày.
“Sao thế?”, Tô Nhu vội vàng hỏi.
“Không liên quan tới cô, ngồi xuống”, A Ngưu quát lên.
Tô Nhu tái mặt, tay giữ chặt Lâm Chính. Rõ ràng là cô có từng nghe qua người này và A Cẩu có quen biết.
“Yên tâm, anh không sao. Chúng ta sẽ được về nhà nhanh thôi. Em ở đây, năm phút nữa anh quay lại”, Lâm Chính cười nói.
“Thế nhưng…”
“Tin anh”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu không nói thêm gì. Vì thực sự thì cô cũng không thể làm được gì.
“Năm phút sao? E rằng ít nhất phải mười lăm phút”, A Ngưu chau mày.
“Tôi nói năm phút là năm phút”, Lâm Chính lắc đầu.
“Hừ, vậy thì thử xem”, A Ngưu cười lạnh lùng.
Lâm Chính nhanh chóng đi theo A Ngưu tới một căn phòng tăm tối. Anh ta khóa cửa lại, tắt đèn.
Tiếp theo làm gì thì đương nhiên Lâm Chính biết. A Ngưu cũng biết.
“Báo là anh em của tôi. Mẹ của anh ta cũng là mẹ tôi. Cậu ức hiếp bà ấy, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được”, A Ngưu nói với vẻ vô cảm.
“Anh muốn xả giận, hay là muốn giúp người đàn bà đó xả giận đây?”
“Cả hai”.
“Vậy thì nhanh lên xíu, bởi vì sau mười giây nữa anh không làm gì nổi tôi đâu”, Lâm Chính nói.
“Ồ? Khẩu khí được lắm? Vậy tôi đợi mười giây. Sau mười giây tôi muốn xem xem xảy ra chuyện gì mà tôi không thể động vào cậu”, A Ngưu hừ giọng.
Sau đó, anh ta lấy đồng hồ ra, lẳng lặng chờ đợi.
“Chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn…”
Cốc cốc! Có tiếng gõ cửa.
A Ngưu giật mình. Anh ta nhìn ra ngoài thì thấy một cái đầu thò vào và nháy mắt với anh ta.
Anh ta nhìn đồng hồ. Đúng mười giây trôi qua.
“Ý cậu là cái này à”, A Ngưu trầm giọng hỏi.
“Anh đã không chịu ra tay, cũng được, vậy thì anh chuẩn bị chịu hậu quả đi là vừa nhé”.
“Hừ, đúng là thích thể hiện! Được lắm, không sợ đúng không? Giờ tôi ra cửa xem xem rốt cuộc đó là thần thánh phương nào. Có điều cậu hay cầu nguyện cho thân phận của mình đi. Nếu không cậu sẽ chết thảm lắm đấy”.
A Ngưu cười lạnh lùng, bước ra khỏi phòng.
“Người bên trong đó không động vào được đâu”, vừa ra ngoài, một người đồng nghiệp đã lập tức lên tiếng.
“Một thằng nhãi thôi mà, có gì mà không động vào được? Con ông cháu cha à?”, A Ngưu mất hứng.
“Không phải nhưng lai lịch cũng không hề đơn giản”, người này lấy ra một cái túi bóng trong suốt, bên trong có một tấm thẻ.
A Ngưu nhìn rồi tái mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!