Chương 132: Lời nhờ vả 20 triệu tệ (1)
Lâm Chính bước tới, lật xem qua loa, vẻ mặt khó hiểu, nhưng một lát sau lại thả lỏng.
"Con gái, chuyện... chuyện này là sao? Đang yên đang lành sao luật sư Khang lại gửi thư yêu cầu cho chúng ta chứ? Có phải ông ấy nhầm rồi không?", Trương Tinh Vũ lo lắng hỏi.
"Mẹ, mẹ từng nghe nói đến tập đoàn Dương Hoa chưa?", Tô Nhu ngập ngừng hỏi.
"Có nghe, cả Giang Thành có ai không biết chứ? Nghe nói bọn họ nghiên cứu điều chế ra một loại thần dược, có thể chữa khỏi bệnh nhồi máu não, cứu được rất nhiều người... Ngày nào tivi chẳng đưa tin..."
"Trên thực tế, phương thuốc của loại thuốc chữa bệnh nhồi máu não này... đến từ nhà họ Tô".
"Cái gì?", hai người đều kinh ngạc.
"Trong tay bà nội có một phương thuốc do tổ tiên nhà họ Tô chúng ta để lại, mà đây chính là phương thuốc chữa bệnh nhồi máu não. Bà nội đã tiến hành hợp tác với tập đoàn Liễu Thị, nhưng phương thuốc bất ngờ bị lộ ra ngoài, rơi vào tay tập đoàn Dương Hoa, gây tổn thất nghiêm trọng về tiền bạc cho tập đoàn Liễu Thị và nhà họ Tô. Bây giờ nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị cho rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa được tuồn từ nhà họ Tô ra, hơn nữa là chúng ta lén bán phương thuốc cho tập đoàn Dương Hoa. Hiện giờ, nhà họ Tô và tập đoàn Liễu Thị dùng tới pháp luật, chính thức khởi tố chúng ta, và vụ kiện này do luật sư Khang nhận", Tô Nhu nhỏ giọng nói.
Cô vừa dứt lời.
Phịch!
Trương Tinh Vũ nhũn người ngồi phịch xuống đất, khóc òa lên.
Tô Quảng cũng hồn bay phách lạc nhìn thư yêu cầu kia, cả người đờ đẫn.
Khang Gia Hào!
Đây là luật sư số một Giang Thành!
Là luật sư nổi tiếng cả nước đó!
Nếu đối thủ là Khang Gia Hào, đừng nói là có thể thắng được vụ kiện này hay không, sợ rằng cả Giang Thành không có luật sư nào muốn đứng ra.
Dù sao đó cũng là người giỏi nhất trong giới luật sư Giang Thành...
Tô Nhu hít sâu một hơi, nở nụ cười chua chát và tuyệt vọng, đặt thư yêu cầu lên bàn, không nói câu nào.
Lâm Chính cũng im lặng.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
Lâm Chính lướt mắt nhìn dãy số, ra ngoài ban công nghe máy.
"Cậu Lâm, xảy ra chuyện rồi! Tập đoàn Liễu Thị của nhà họ Liễu bất ngờ nói với truyền thông rằng phương thuốc của tập đoàn Dương Hoa chúng ta là lấy trộm của tập đoàn Liễu Thị bọn họ và nhà họ Tô. Bọn họ có chứng cứ chứng minh mình mới là người sở hữu phương thuốc, đồng thời muốn kiện chúng ta để lấy lại quyền sở hữu phương thuốc và sản phẩm. Nếu thua kiện, chúng ta không những phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, mà còn phải chuyển nhượng bản quyền sáng chế này cho tập đoàn Liễu Thị. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?", bên kia là giọng nói lo lắng của Mã Hải.
Hiển nhiên ông ta không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng căng thẳng như vậy
Nhà họ Liễu ra kiếm... quá nhanh!
Hơn nữa còn đâm thẳng vào tim, có ý định một nhát đâm chết tập đoàn Dương Hoa.
"Tôi đang bảo sao Liễu Khiếu Sinh không đến xin lỗi tôi, chắc hẳn ông ta đã thông đồng với nhà họ Tô để đối phó với chúng ta".
"Cậu Lâm, tôi nghe nói là Khang Gia Hào nhận vụ này, người này không chỉ là luật sư số một Giang Thành, mà cả Hoa Quốc cũng chẳng có mấy luật sư có thể đánh bại ông ta. Bây giờ tôi phải lập tức lên phía Bắc đến thủ đô, mời luật sư giỏi ở đó, nếu không rất có khả năng chúng ta sẽ thua vụ kiện này".
"Lên phía Bắc? Không cần đâu, tìm đại một luật sư ở Giang Thành nhận vụ này đi, chắc chắn chúng ta sẽ thắng", Lâm Chính nói.
"Cái gì?", Mã Hải sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Lâm, cậu không đùa đấy chứ? Sao... sao... sao có thể để thế được?".
"Sao nào? Không tìm được à?".
"Tìm thì chắc chắn là có, nhưng những luật sư mới đi làm mấy năm sẽ không nhận, dù sao đó cũng là luật sư Khang, đắc tội với ông ta tức là đắc tội với giới luật sư Giang Thành. Hơn nữa, kiện cáo với luật sư Khang cũng không có phần thắng, dù là ai cũng không muốn nhận vụ kiện nắm chắc phần thua này. Cũng chỉ có những luật sư thực tập mới tốt nghiệp mới dám nhận vụ này, nhưng chúng ta tìm bọn họ... thì có khác nào nhận thua luôn cho nhanh?".
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!