Chương 232: Rung cây dọa khỉ
Xương Bá đặt điện thoại xuống, mồ hôi lạnh ướt lưng.
"A Cẩu!".
"Xương Bá có gì phân phó ạ?".
"Đi điều tra Khổ Long cho tôi! Nhanh!".
"Vâng".
Một lát sau...
"Xương Bá, Khổ Long... Khổ Long... chết rồi".
Xương Bá nhận được tin này, ngã ngồi xuống sô pha, bàn tay cầm điếu thuốc hơi run rẩy.
Khổ Long cứ thế chết rồi sao?
Sao đột ngột thế?
Đó là ông trùm của Giang Thành đấy!
"Ông chủ, chúng ta làm sao bây giờ? Thực sự phải quỳ xuống dập đầu với thằng nhóc kia sao?", một người đàn ông ở bên cạnh cau mày hỏi.
"Quỳ xuống dập đầu? Cậu có biết quỳ xuống dập đầu nghĩa là gì không? Nghĩa là Xương Bá tôi phải cúi đầu thần phục trước cậu ta, nhận cậu ta làm đại ca! Xương Bá tôi sống đến chừng này tuổi, mà lại dập đầu với một thanh niên 20 tuổi đầu? Nếu đồn ra ngoài, thì cái mặt già này biết để vào đâu? Sau này tôi còn làm người kiểu gì?", Xương Bá tức giận đập bàn.
Người cần mặt mũi cây cần da, đến tầm tuổi như Xương Bá thì ông ta không còn thiếu tiền nữa, thứ ông ta thiếu là danh.
"Nhưng mà ông chủ, Khổ Long đã chết, mụ Cung Hỉ Vân cũng đã đầu hàng, trong một đêm mà ba thế lực của Giang Thành chỉ còn mỗi chúng ta đơn độc. Nếu bọn họ thực sự ra tay, thì chúng ta không thể chống lại được, không đầu hàng thì chỉ có chết thôi", người đàn ông kia nhăn nhó nói.
"Tôi biết, tôi biết... Nhưng bảo tôi dập đầu, thì tôi thà chết còn hơn", Xương Bá nghiến răng nghiến lợi.
"Ông chủ..."
"Cậu không cần khuyên nữa! Tôi nói cho cậu biết, Tiểu Ngũ, tôi không phải là Khổ Long, tôi cũng không phải là Cung Hỉ Vân! Lúc tôi tranh giành thiên hạ ở Giang Thành thì còn chưa có bọn họ đâu! Bọn họ sợ, nhưng tôi không sợ! Lập tức chuẩn bị xe, tôi phải đến Nam Phái một chuyến!".
"Vâng, ông chủ!".
…
Quán karaoke Kim Thế Duyên.
Ông cụ Từ vẫn ngồi trong phòng bao, nhắm mắt chờ đợi.
Mấy vệ sĩ đi theo ông ta thì đứng canh ở cửa.
Quản gia vội vàng chạy vào, nhưng mặt nhăn mày nhó.
"Sao rồi? Khổ Long chịu gặp lão già này chưa?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
"Ừm, ông chủ, tôi không liên lạc được với Khổ Long", quản gia bất đắc dĩ nói.
"Cậu ta không ở đây sao?", Từ Diệu Niên ngạc nhiên.
"Không biết nữa, nhưng tôi vừa nhận được tin, nói hình như cậu hai đi rồi".
"Sao cơ?", Từ Diệu Niên đứng phắt dậy: "Đi lúc nào?".
"10 giờ tối, lúc ông mới đến".
"Là người của Khổ Long đưa đi sao?".
"Không, hình như cậu ấy chỉ đi theo một cậu thanh niên".
Thanh niên?
Từ Diệu Niên vội vàng gọi điện thoại cho Từ Thiên, nhưng vẫn không ai nghe máy.
"Ông chủ, có lẽ Khổ Long không có ý định làm khó cậu hai, bây giờ chắc hẳn cậu ấy đã về nhà rồi. Hay là chúng ta về Nam Thành đi, chỗ này tôi sẽ phái người canh chừng, nếu gặp được Khổ Long thì sẽ hẹn thời gian gặp mặt".
"Cũng được", Từ Diệu Niên nặng nề gật đầu, rồi đứng lên định rời đi. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của quản gia bỗng đổ chuông.
Ông ta nghe máy xong liền biến sắc.
"Xảy ra chuyện gì vậy?", Từ Diệu Niên trầm giọng hỏi.
"Phía cậu Đống xảy ra chuyện rồi...", quản gia run giọng nói.
Hơi thở của Từ Diệu Niên bỗng nghẹn lại, nhỏ giọng gầm lên: "Mau, lập tức quay về Nam Thành!".
"Vâng!".
…
Trở về công ty, Lâm Chính ngồi trên ghế giám đốc, thưởng thức cảnh sắc bên ngoài cửa sổ sát đất.
Từ Thiên đã được đưa đến bệnh viện điều trị, những chuyện còn lại sẽ do Mã Hải giải quyết. Khang Gia Hào và Kỷ Văn toàn quyền phối hợp thu mua tất cả các sản nghiệp dưới trướng hai nhà. Ý của Lâm Chính là phải thôn tính toàn bộ mọi thứ trong tay Khổ Long và Cung Hỉ Vân trong vòng một ngày.
Dù sao hai người họ cũng là nhân vật của vùng xám, trong tay có rất nhiều thứ không hợp pháp, Lâm Chính muốn lấy của bọn họ cũng không quá nhẹ nhàng.
Xử lý xong Khổ Long và Cung Hỉ Vân, thì phía Xương Bá cũng đơn giản hơn rất nhiều.
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải bước vào phòng làm việc.
"Giải quyết mọi chuyện thế nào rồi?".
"Đã được bảy tám phần rồi, chúng tôi đã thông qua con đường thông thường thu mua được tất cả các tụ điểm giải trí như quán bar, câu lạc bộ, nhà hàng, quán karaoke của Khổ Long và Cung Hỉ Vân, chỉ còn lại một số thủ tục bàn giao".
"Tốt lắm, Xương Bá nhận được tin chắc sẽ biết nên làm thế nào".
Mục đích của Lâm Chính chính là rung cây dọa khỉ, bởi vì thế lực của Xương Bá hơn đứt Khổ Long và Cung Hỉ Vân, muốn giải quyết Xương Bá thì không đơn giản là tìm đến tận cửa chém giết. Xương Bá có rất nhiều tâm phúc, ông ta mà chết, thì những tâm phúc này sẽ liều mạng trả thù cho ông ta. Đến lúc đó, những người bên cạnh Lâm Chính, nhất là Mã Hải, sẽ gặp nguy hiểm.
"Chủ tịch Lâm, hiện giờ chúng ta còn một vấn đề nữa, đó là phương diện quản lý", Mã Hải đột nhiên nói.
"Sao vậy?".
"Người quản lý của những tụ điểm giải trí này đều là xã hội đen, tuy không hiểu lễ nghi, nhưng bao nhiêu năm nay cũng coi như có kinh nghiệm. Nếu chúng ta điều người mới đến quản lý bọn họ, thì có chút rắc rối, thời gian tái tổ chức cũng phải dài hơn chút".
"Ý của ông là?".
"Tôi nghĩ để Cung Hỉ Vân quản lý những người này khá phù hợp".
"Vậy thì để cô ta làm đi, nhưng có một điều phải thay đổi, đó là khí chất lưu manh trên người bọn họ. Tôi không phải xã hội đen, không chơi trò đó, nếu ai không phục thì đưa đến chỗ tôi", Lâm Chính bình thản nói.
Trong lòng Mã Hải cả kinh, lập tức cung kính đáp: "Vâng, cậu Lâm".
Sau khi Mã Hải rời đi, Lâm Chính cũng rời khỏi công ty.
Anh lang thang một lát, quyết định đến y quán của Lạc Thiên xem sao.
Tuy trải qua chuyện lần trước, nhưng Lạc Thiên hồi phục rất nhanh, y quán vẫn mở cửa bình thường, nhưng điều khiến anh bất ngờ là Tô Nhu cũng ở đây.
Nhìn thấy Lâm Chính, Tô Nhu lập tức biến sắc, ánh mắt tỏ vẻ áy náy và đau khổ, vội vàng đứng dậy rời đi.
Không dám nói với anh lời nào.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì, cũng không ngăn cản.
Nhưng đến cửa, Tô Nhu vẫn dừng bước.
"Mấy ngày nữa thì ký thỏa thuận ly hôn đi".
"Được".
Lâm Chính gật đầu đồng ý ngay.
Vành mắt Tô Nhu hơi đỏ, khẽ cắn môi, xoay người bước lên chiếc taxi ở bên ngoài.
"Anh định ly hôn với cô ấy thật sao?", Lạc Thiên bước tới, nghi hoặc hỏi.
"Tôi đã nói với cô ấy từ đầu rồi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy, tuy tôi không biết tại sao cô ấy đòi ly hôn, nhưng nếu là cô ấy yêu cầu thì tôi sẽ ủng hộ".
"Điều này cho thấy anh chẳng yêu cô ấy bao nhiêu".
"Tôi và cô ấy cưới nhau chỉ theo yêu cầu của người lớn, ba năm nay chúng tôi còn chưa chạm tay nhau, nếu nói thích thì cũng có, nhưng nói yêu thì tôi cũng không rõ nữa".
Lâm Chính lắc đầu ngồi xuống, bình thản nói: "Huống hồ tôi sẽ không ở Giang Thành quá lâu".
Lạc Thiên hơi sửng sốt: "Anh muốn đi đâu?".
"Yên Kinh", Lâm Chính hít sâu một hơi: "Dù sao tôi cũng đến từ đó".
Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ không hiểu, lúc này cô ta đột nhiên phát hiện ra mình chẳng biết gì về chồng của người bạn thân.
Cộp cộp cộp...
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, sau đó mấy người mặc đồng phục cảnh sát xông vào y quán.
"Ai là người phụ trách?", một người trầm giọng hỏi.
Lạc Thiên khẽ run rẩy, đứng lên, ngạc nhiên hỏi: "Là tôi đây, có chuyện gì không các đồng chí?".
"Chúng tôi kiểm tra thấy thiết bị phòng cháy chữa cháy chỗ các cô không đầy đủ, tiềm ẩn rủi ro không an toàn, phải đóng cửa y quán để chỉnh đốn cải cách, xin cô hãy lập tức dừng hoạt động!".
Nói xong liền trình ra một loạt giấy tờ.
Lạc Thiên ngây người.
"Đồng chí, sao lại có chuyện như vậy chứ?".
Lạc Thiên còn định giải thích, nhưng dường như không có tác dụng.
Không đến 10 phút, y quán liền bị đóng cửa.
"Chuyện này là sao vậy?", Tiểu Đông và Lạc Thiên đều ngớ ra.
Lâm Chính cũng cau mày.
Đúng lúc này, một chiếc điện thoại của Mã Hải bỗng đổ chuông.
"Chủ tịch Lâm, nhà máy dược phẩm xảy ra chuyện rồi!".
"Sao cơ?", Lâm Chính như ngừng thở.
"Hai nhà máy dược phẩm mới của chúng ta đều đã bị niêm phong! Nguyên nhân là nhà máy tồn tại tai họa ngầm, ngoài ra, nhà máy dược phẩm mới của chúng ta cũng mãi không nhận được giấy phép sản xuất, việc sản xuất thuốc mới bị hoãn, tất cả dược liệu chúng ta mua về đều chất đống, không thể bắt tay vào sản xuất, chuỗi vốn cũng xảy ra vấn đề..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!