Chương 334: Đưa phương thuốc cho họ (1)
Đối diện với sự chỉ trích, Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Tần Ngưng mím chặt môi, đôi mắt ánh lên vẻ oán hận. Cô ấy không cho phép những người này khinh thường anh Lâm của mình. Dù anh có làm gì đi nữa.
Huống hồ những người này rõ ràng đang đổi trắng thay đen.
Nhất là cô gái kia. Những người đứng ở đây đều là bác sĩ Đông y, trong đó còn có cả người có tiếng. Lẽ nào bọn họ không nhận ra người phụ nữ kia đang đổ oan cho anh sao?
Nhưng ai cũng biết, cô gái làm như vậy là để giữ thể diện cho Mao Ái Cầm và hơn cả là giữ thể diện cho Nam Phái. Bởi vì…Mao Ái Cầm cũng là người của Nam Phái. Vậy nên lúc này bất kể là ai thì cũng sẽ không chấp nhận Lâm Chính.
Lâm Chính đương nhiên hiểu điều này. Thế nhưng anh vẫn kiên quyết muốn đấu với Mao Ái Cầm là vì thứ nhất anh muốn biết thủ đoạn của Nam Phái. Thứ hai là muốn biết rốt cuộc Nam Phái mạnh tới đâu.
Giờ xem ra có thể dùng bốn từ để miêu tả rồi. Hữu danh vô thực.
“Tôi muốn gặp viện trưởng của các người”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu không xứng”, Mao Ái Cầm cười lạnh.
“Vậy à?”, Lâm Chính đanh mắt.
“Mẹ nó, còn không mau quỳ xuống à?”, mấy con chó tay sai của Trình Thường Sinh xông lên định đấm Lâm Chính.
Ngày giây sau đó, một bàn tày đã chộp chặt nắm đấm của một tên một cách chính xác. Lâm Chính bắt đầu vặn.
Rắc rắc. Tiếng xương gãy vang lên giòn giã.
“Á”, tên này kêu thảm thiết, cả nắm đấm của hắn bị biến dạng.
“Á!”
“Cậu làm gì vậy?”
“Giết người rồi!”, đám đông nhao nhao kêu lên.
“Bảo vệ đâu, mau gọi bảo vệ tới, bắt nó lại”, một người phụ nữ khác hét lên.
“Cậu dám láo ở Nam Phái à? Được lắm! Nam Phái đã thành lập nhiều năm như vậy mà không ai dám làm loạn. Cậu là người đầu tiên đấy. Tôi không cần biết cậu là ai nhưng cậu xong đời rồi”, Mao Ái Cầm tức lắm, bà ta chỉ thẳng tay vào Lâm Chính và chửi.
Lâm Chính không nói gì, chỉ sải bước đi về phía cô gái
“Anh định làm gì?”, cô gái rùng mình, vội vàng lùi lại.
“Cút”, tên mập trước đó lao tới định chặn Lâm Chính. Thế nhưng Lâm Chính chỉ giáng một bạt tai xuống.
Bốp!
Trên mặt tên mập hiện rõ năm đầu ngón tay. Hắn choáng váng, nổ đom đóm mắt và ngã ra đất.
Đám đông một lần nữa bị dọa chết khiếp. Lúc này không còn ai dám gây sự với Lâm Chính nữa. Lâm Chính chộp tay cô gái, vén tay áo của cô ta lên.
Chỉ thấy cánh tay của cô gái đỏ ửng lên, đỏ một cách bất thường.
“Cô nói bà đã hồi phục rồi, vậy cô thử giải thích xem đây là gì?", Lâm Chính hỏi.
“Đây…đây là”, cô gái lắp bắp không nói nên lời.
Đám đông im bặt. Đây là hiện tượng của việc bị nóng phổi. Người phụ nữ không để mọi người nhìn nhiệt kế khiến nhiều người nghi ngờ nhưng không dám nói. Hành động của Lâm chính chẳng khác gì hạ màn cho trò dối trá của cô ta.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!