Chương 339: Lửa giận
Thần Nông Châm Quyết là một loại châm quyết cổ xưa. Nghe nói loại châm quyết này có công dụng hồi sinh thần kỳ. Đương nhiên, vì nhiều người chưa từng được tận mắt chứng kiến nên cho rằng đó chỉ là lời đồn.
Trên thực tế Thần Nông Châm Quyết thực sự tồn tại. Nhưng nó không khoa trương tới mức có thể khiến người chết hồi sinh.
Người mà đã chết lạnh ngắt có dùng Thần Nông Châm Quyết cũng không có tác dụng gì. Còn Tần Ngưng thì vẫn chưa chết hoàn toàn.
Cô ấy dù nhìn có vẻ không còn dấu hiệu của sự sống nhưng từ sâu trong trái tim vẫn còn một chút sinh lực.
Nếu như kéo dài thêm tầm một giờ đồng hồ nữa, chút sinh lực cuối cùng cũng không còn thì cũng hết cách cứu được Tần Ngưng.
Giờ việc của Lâm Chính là thông qua Thần Nông Châm Quyết khiến cho chút sinh lực này bùng phát trở lại và kích thích mạnh vào tim Tần Ngưng.
Nhưng để làm được như vậy thì cần một quá trình khá dài. Anh rút châm ra, khử trùng.
Rồi Lâm Chính tập trung tinh thần, hai tay nhanh thoăn thoát châm kim vào rồi lại lấy cây khác. Mỗi châm được đâm xuống đều khiến anh hao tốn không ít sức lực.
Đông y rất chú trọng tới tinh khí thần. Châm cứu cũng y như vậy. Thuật châm cứu của Lâm Chính đã đạt tới cảnh giới Khí Châm. Mỗi châm ghim xuống đều được rót vào đó tinh khí của anh. Nhất là lúc thi triển Thần Nông Châm Quyết, anh đã rót vào không ít.
Lâm Chính không hề dừng lại, tiếp tục ghim từng châm xuống. Từng giọt mồ hôi lâm tấm hiện ra trên khuôn mặt anh. Hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề.
Sau khi anh châm đầy cánh tay thì bắt đầu cởi đồ và châm tiếp lên người cô. Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể của Tần Ngưng đã được châm hàng nghìn cây kim dày đặc trông vô cùng đáng sợ.
Lúc này, toàn bộ những cây châm đều đang rung lên giống như bị gió thổi. Sau khi đâm cây châm cuối cùng, Lâm Chính ngồi phịch ra đất, cạn sức.
Anh run rẩy lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ, đổ một viên thuốc ra tay và nhét vào miệng. Viên thuốc vẫn còn nóng, được anh luyện ra từ vài vị thuốc khác.
Viên thuốc xuống bụng. Thần sắc của anh mới tốt lên được đôi chút. Đợi tầm hai tiếng đồng hồ, Tần Bách Tùng đi qua đi lại đầy sốt ruột ở bên ngoài. Lúc này, Lâm Chính mới rút từng cây châm ra và mặc quần áo lại cho Tần Ngưng.
“Bách Tùng, ông vào đi”, Lâm Chính ngồi xuống ghế, thều thào nói.
Tần Bách Tùng lập tức lao vào. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại của Lâm Chính, Tần Bách Tùng hết hồn.
“Thầy không sao chứ?”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.
“Tôi không sao…hơi mệt chút, đi nghỉ là ổn “, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Vậy Tần Ngưng, con bé…”, Tần Bách Tùng vội vàng hỏi.
Lâm CHính nhắm mắt, không nói gì.
Tần Bách Tùng sững sờ, đi tới bóp mạch của Tần Ngưng. Một lúc sau ông ta mừng rỡ kêu lên: “Có rồi, có rồi, mạch của con bé đập lại rồi…”
Mặc dù còn rất yếu nhưng Tần Bách Tùng vẫn có thể cảm nhận được hết sức chân thực.
Trái tim của con bé đang đập trở lại. Đây là cách của Lâm Chính sao? Đúng là Thần y! Đây mới thật sự là thần y mà.
Cái gì mà Diêm Vương sống chứ? Ông ta thật không xứng.
Tần Bách Trùng run rẩy toàn thân nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt già nua giống như nhìn thấy một vị thần vậy.
Mạch của Tần Ngưng đã đập trở lại nhưng rất yếu…yếu tới mức không dám tin.
“Thưa thầy, tình hình của Tần Ngưng là thế nào vậy ạ?”, Tần Bách Tùng cẩn trọng hỏi.
“Cô ấy giữ được mạng sống rồi, nhưng…do tim đã ngừng đập quá lâu, não cũng bắt đầu chết lâm sàng, công thêm sức lực của tôi không đủ, nên tạm thời…cô ấy là người thực vật”, Lâm Chính thều thào nói.
Tần Bách Tùng run rẩy: “Người thực vật sao?”
“Yên tâm, muốn trị khỏi hoàn toàn không khó. Giờ tôi thiếu vài vị dược liệu. Thời gian này tôi sẽ tìm cho Tần Ngưng. Đợi tôi tìm đủ, sắc thuốc cho cô ấy uống là sẽ hồi phục lại thôi. Cho tôi một tháng”, Lâm Chính nói.
“Thưa thầy, thầy không cần phải vậy. Tần Ngưng sống được là tôi vui lắm rồi”, Tần Bách Tùng nhìn Lâm Chính bằng đôi mắt đục ngầu. Ông quỳ xuống, khấu đầu trước anh. Lâm Chính lập tức dìu ông ta dậy.
“Thầy nói tôi phải làm thế nào để báo đáp thầy đây”, Tần Bách Tùng rưng rưng nước mắt.
“Muốn báo đáp tôi à? Rất đơn giản, lập tức đưa tôi tới Nam Phái!”, Lâm Chính đanh giọng.
Tần Bách Tùng khựng người, nhìn ánh mắt kiên định của Lâm Chính thì biết là ông không thể ngăn anh lại được nữa.
Ông ta gật đầu, lập tức lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau, một chiếc xe cứu thương đỗ trước cửa viện.
Tần Bách Tùng gọi điện cho người nhà họ Tần. Nhà họ Tần lập tức cho người tới bệnh viện chăm sóc Tần Ngưng.
Còn Tần Bách Tùng thì đích thân lái xe đưa Lâm Chính tới Nam Phái. Lần này ông ta cũng không định bỏ qua cho Nam Phái. Hơn thế dù có liều mạng ông ta cũng phải tính cho xong món nợ này.
Lúc này Nam Phái vô cùng nhộn nhịp. Rất nhiều các danh y lớn từ Đông Tây Nam Bắc đều tập trung tại đây.
Có người tới tham gia đại hội Y Vương để gia nhập vào Nam Phái. Cũng có người tới để học hỏi, mở mang tầm mắt.
Top 10 bác sĩ thiên tài cũng có mặt hơn nửa. Ngoài Trình Thường Sinh, còn có Diêm Tiểu Nguyệt ở vị trí thứ 9, Phùng Hiểu Hoành xếp thứ 7 và Uông Canh xếp thứ 6…
Bọn họ đều là người nổi tiếng, đi tới đâu cũng được cung phụng. Hơn nữa những người này đã được Nam Phái bổ nhiệm nên chắc chắn là sẽ gia nhập vào nơi đây.
Ngoài những người này ra còn có rất nhiều các danh y trong và ngoài nước khác. Ví dụ như Liễu Như Thi – cháu gái của Dược Vương ở tỉnh Hoài Thiên.
Cô gái mặc Hàn phục, tà áo thướt tha bay bay như tiên nữ. Người hai bên vội vàng dạt ra nhường đường và nhìn cô ấy bằng những cặp mắt lấp láy.
Không thế phủ nhận khí chất ngời ngời của Liễu Như Thi. Dù cho một công tử hào môn như Trình Thường Sinh đứng cạnh thì cũng có phần lép vế.
Đương nhiên, Liễu Như Thi không phải tới để gia nhập Nam Phái. Cô là nhân vật khiến cả hai phái Nam Bắc thi nhau tranh giành. Cô tới đây chỉ là vì muốn trải nghiệm giống như trong cuộc chiến y học Trung Hàn trước đó vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!