Chương 393: Võ thuật nhà họ Lâm
Nhìn thấy cú đấm hung ác này, da thịt mọi người tê rần.
Con người có thể tung ra đòn đánh như vậy sao?
Một nắm đấm này dường như vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, thậm chí còn kinh khủng hơn cả nội kình của Mãn Thương Hải.
"Thằng nhãi, rốt cuộc cậu là ai?", sắc mặt ông lão trắng bệch, ông ta lập tức hét lên.
Nhưng Lâm Chính không hề định nói chuyện với ông ta, anh đứng dậy, bước đi, lại xông lên.
Tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó thấy được.
"Không ổn!"
Ông lão lại lùi về sau, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn thấy Lâm Chính lại gần, hai nắm đấm điên cuồng lao đến.
Vù vù vù vù...
Quyền như tạo ra gió.
Không có quy tắc nào cả.
Nhưng mỗi đòn đều vô cùng mạnh, khiến người ta sợ hãi.
Thực lực của ông lão đương nhiên cao hơn Mãn Thương Hải một bậc, nhưng chuyện này chẳng thể cản nổi Lâm Chính.
Sau mấy chiêu, hai tay ông lão run rẩy kinh người, cánh tay không nghe theo lời mình nữa.
Mà đúng lúc này Lâm Chính lại tung quyền.
Nắm đấm này có thêm nội kình!
"Lão Phú! Cẩn thận!", cô gái vội vàng hét lên.
Hô hấp của ông ta như ngừng lại, tay quét qua, hai chân nhanh chóng lui về sau, nhưng không kịp tránh rồi.
Bốp!
Nắm đấm đập mạnh lên cánh tay ông lão.
Trong nháy mắt, xương cánh tay ông lão bị đánh gãy, cả cánh tay bị đánh nhô ra.
Sức lực còn lại thậm chí chưa hề biến mất, mà xông thẳng lên người ông lão.
Ông lão vốn muốn lùi về sau, sau khi bị nguồn sức mạnh kinh khủng này đánh vào, lưng theo quán tính đập vào tường, bức tường vỡ vụn, cả người không ngừng run rẩy, máu tươi trào ra.
"Á".
Người của võ quán Mãn Thị đều tuyệt vọng.
Đây thực sự là một quyền đáng sợ!
Nếu như ngay cả Lâm Phú cũng không đối phó được với người này thì ai có thể cứu nổi võ quán Mãn Thị đây?
"Khụ khụ... khụ"
Lâm Phú đứng dậy, nhưng ông ta không ngừng ho, khóe miệng chảy máu.
Quyền này đã khiến ông ta bị nội thương.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là mặc dù Lâm Phú nhiều tuổi, nhưng xương cốt cứng rắn hơn Mãn Thương Hải nhiều.
Không thể không nói nhà họ Lâm thực sự có tư cách khiến cho người ta khiếp sợ.
Nhưng thế tấn công mạnh mẽ của Lâm Chính cứ ập tới.
Hoàn toàn không cho Lâm Phú cơ hội để thở.
Lâm Phú nghiến răng, lập tức xoa eo, lấy mười cây châm bạc, giống Lâm Chính cắm lên người mình.
Sau khi đâm vào cơ thể, khí thế của Lâm Phú mạnh hơn nhiều lần.
"Ông lão cũng dùng y võ nhỉ?", Anh Tú kinh ngạc.
"Đúng... có điều...", Anh Mục hơi ngập ngừng.
Nhờ có châm bạc giúp sức, cánh tay bị gãy của Lâm Phú khẽ cử động, nhưng ông ta chung quy vẫn không bằng Lâm Chính, không có sự tăng cường mạnh mẽ như của Lâm Chính, cho dù lại giao đấu thì vẫn không chiếm được ưu thế.
Cứ tiếp tục như vậy, ông ta nhất định sẽ thua.
Cùng là y võ, nhưng y võ của Lâm Phú không mạnh bằng người trẻ tuổi này.
Đúng là không thể tin nổi!
Anh Mục có thể thấy được chẳng nhẽ Lâm Phú lại không thấy được?
Nhưng bây giờ ông ta không còn đường chạy thoát rồi.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này, tiếng hét vang lên.
Sau đó một bóng người xông đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày, vốn muốn xử lý bóng người kia, nhưng bóng người kia giang hai tay, nhắm mắt lại, ra vẻ tùy ý để Lâm Chính chém giết.
Điều này khiến Lâm Chính không nỡ ra tay.
Anh luôn là ăn mềm không ăn cứng.
"Nếu như cô muốn ra tay thì ra tay đi, nếu như không muốn đánh thì cút", Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi bảo này, sao anh kỳ vậy? Chúng tôi đâu có chọc giận anh? Quản gia của tôi chỉ nói nhầm, anh cần gì phải giết ông ấy?", cô gái chống hai tay lên eo nói.
"Chẳng nhẽ tôi phải tha thứ cho người của cô sao?", Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Nếu không thì sao? Tôi nói cho anh biết, anh nhất định phải dừng tay! Nếu không... nếu không tôi không khách khí với anh đâu! Tôi nói cho anh biết, thực lực của tôi mạnh hơn quản gia của tôi đấy, nếu anh chọc phải tôi, tôi đảm bảo anh sẽ tiêu đời!", cô gái nói tiếp, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
"Thật sao? Vậy tôi phải thử một chút", Lâm Chính nhìn cô ta, ánh mắt lướt qua cổ tay cô ta.
Nơi đó có Lạc Linh Huyết.
Nhưng chỉ có một giọt.
So với mười lăm giọt của Lâm Chính, đúng là khác biệt như trên trời dưới đất.
"Cô chủ, người này cực kỳ mạnh, cô đừng ra tay bừa, mời cô quay lại, chúng ta mau chóng rời khỏi đây!", Lâm Phú vội vàng nói.
Bây giờ ông ta hối hận xanh ruột rồi đây.
Giờ ông ta mới ý thức được, khi giao chiến với Mãn Thương Hải, Lâm Chính không dùng toàn lực.
Nhưng tại sao khi đối đầu với mình lại mạnh tay như vậy?
Lâm Phú vô cùng hoang mang.
Nhưng lúc này không có thời gian để suy nghĩ vấn đề này.
Cô chủ là hy vọng của mạch này, hôm nay cô chủ mà xảy ra chuyện gì thì ông ta biết nói gì với gia tộc bây giờ?
Tuy nhiên cô gái đã quyết rồi.
Cô ta lùi hai bước hít sâu một hơi, sau đó vào tư thế chuẩn bị.
"Tôi không muốn đánh với anh chỉ vì võ quán Mãn Thị, tôi chỉ là muốn bảo vệ người nhà họ Lâm, tôi hy vọng anh hiểu rõ, tôi không tham gia vào ân oán giữa anh và võ quán Mãn Thị", cô gái nghiêm túc nói.
"Không quan trọng", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Vậy thì mời anh dạy bảo!"
Cô gái hét lên, đột nhiên nhảy qua lao đến chỗ Lâm Chính.
Đừng thấy cô trẻ tuổi, cô vô cùng linh hoạt, nhảy lên cao tầm ba bốn mét sau đó tung chưởng về phía Lâm Chính.
Chiêu pháp này cũng có mấy phần võ hiệp.
Mà khiến Lâm Chính kinh ngạc là, chưởng của cô gái này không mạnh, nhưng rất khéo léo.
Giống như bông đánh tới, nhưng sức tàn phá vô cùng kinh khủng!
Lâm Chính nhíu mày, nhưng không lùi lại, mà lật tay tung nắm đấm.
Bốp!
Quyền chưởng giao nhau.
Hai người tách ra.
Nhưng cô gái nhẹ tựa lông hồng, dường như có một loại khí kéo lấy cô, cô nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Lâm Chính liên tiếp lùi về sau.
Mãn Thương Hải, Anh Tú nhìn mà sững sờ.
"Võ thuật nhà họ Lâm... quả nhiên rất kỳ lạ, đây mới thực sự là võ thuật cổ thực sự sao?", Anh Mục khàn giọng nói.
Anh Tú trợn tròn mắt, không nói nên lời.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!