Chương 523: Tôi không muốn chết
Lâm Hình vừa dứt lời, đám Lâm Ngữ Yên và Lâm Vũ Hào đều như bị sét đánh ngang tai, đầu óc lập tức trống rỗng.
Bọn họ trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Hình, không ai thốt nên lời.
"Thuốc giả...", Lâm Ngữ Yên hoàn hồn, vội vàng nói: "Chú họ, chú nói vậy là sao? Lẽ nào... hiện giờ phản ứng của những người kia không phải là dị ứng?".
"Chúng tôi cũng tưởng đó là phản ứng dị ứng, nhưng sau khi chẩn đoán, thì đó không phải là dị ứng, mà bản thân phương thuốc này... đã có vấn đề".
Trưởng lão hít vào một hơi, rồi lên tiếng.
Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta.
Chỉ nghe thấy trưởng lão nói tiếp: "Nhà máy dược phẩm của chúng ta nhận được rất nhiều cuộc điện thoại tố cáo, đồng thời sáng hôm nay đã có người đến nhà máy dược phẩm của chúng ta tiến hành điều tra. Tuy vẫn chưa có kết quả, nhưng dựa vào phản ứng của bọn họ, hiện giờ bất cứ ai từng uống thuốc của chúng ta đều xuất hiện vấn đề thần kinh với các mức độ khác nhau. Hơn nữa... đều tập trung ở thần kinh não! Chúng tôi còn tưởng là trường hợp ngoại lệ, sau đó làm kiểm tra mới biết đây không phải là vấn đề ngoại lệ, mà là không thể tránh khỏi. Sau đó chúng tôi nghiên cứu phương thuốc mới phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nhỏ. Chính là thuốc dẫn! Thuốc dẫn này kết hợp với ba loại dược liệu trong phương thuốc sẽ sinh ra một thứ là Anthocyannidin. Anthocyannidin vốn vô hại, nhưng kết hợp với mấy vị thuốc khác sẽ gây tổn hại rất nhỏ đến cơ thể người. Nếu chỉ uống một hai viên thuốc thì sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu uống trên năm viên, một khi độc tố tích tụ bùng phát, thì dù là ai cũng không thể chống lại được..."
Trưởng lão nói thao thao bất tuyệt, sắc mặt Lâm Ngữ Yên càng ngày càng tái đi.
Lâm Vũ Hào cũng không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.
Nhưng đám người Lâm Tung thì chẳng hiểu gì, ngây ra nhìn trưởng lão: "Nghĩa... nghĩa là sao?".
"Nghĩa là thuốc dẫn của chúng ta xảy ra vấn đề, dù là ai uống thuốc của chúng ta cũng sẽ trở thành người thực vật!", trưởng lão lạnh lùng đáp.
"Hả?".
Lâm Tung sợ đến mức da đầu tê dại.
Người thực vật?
Đây không phải là chuyện nhỏ.
"Vậy tức là... hiện giờ trong cả nước, tất cả những người từng mua thuốc của chúng ta... đều có rủi ro trở thành người thực vật?", Lâm Ngữ Yên kêu lên.
"Không phải là rủi ro, mà là chắc chắn sẽ bị", trưởng lão thở dài, khuôn mặt đầy mệt mỏi: "Chúng ta đã sơ xuất rồi, sơ xuất rồi..."
"Bây giờ gia tộc đã huy động tất cả lực lượng thu hồi khẩn cấp số thuốc đã bán ra ngoài, nhà máy cũng đã ngừng sản xuất. Chúng tôi đã liên lạc với bệnh viện ở các nơi, đồng thời cử đại diện đến chữa trị cho từng người bị hại. Có khả năng tổn thất của nhà họ Lâm lần này là lớn nhất trong trăm năm gần đây. Hiện giờ, tất cả cổ phiếu của doanh nghiệp Lâm Thị chúng ta đều đang sụt giá, phòng tài vụ, các cố vấn luật sư ngày nào cũng nhận được vô số cuộc điện thoại. Hiện giờ đã có 3700 thư yêu cầu gửi đến nhà họ Lâm chúng ta. Lần này nhà họ Lâm có thể nói là lâm vào nguy khốn", Lâm Hình nhìn chằm chằm đám người Lâm Vũ Hào ở bên dưới, lạnh lùng nói.
Tất cả bọn họ vội vàng quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.
Ánh mắt Lâm Ngữ Yên dại ra, nhìn về phía trước, rõ ràng là cũng bị những lời này làm cho chấn động.
3700 thư yêu cầu!
Sợ rằng bọn họ mời tất cả các luật sư ở Yên Kinh thì cũng không đủ ứng phó.
"Thực ra dù là cổ phiếu hay bồi thường, thì những thứ này cũng chỉ là phương diện vật chất, nhà họ Lâm chúng ta vẫn gánh được. Nhưng sau sự việc này, nhà họ Lâm chúng ta không chỉ tổn thất về tiền bạc, mà còn cả uy tín, danh tiếng. Quan trọng nhất là bên trên đã nghi ngờ quyết sách và năng lực của nhà họ Lâm chúng ta. Nếu không dùng đến sự giúp đỡ của những người kia, thì nhà họ Lâm sẽ không thể đứng vững ở Yên Kinh", một người đàn ông trung niên để râu quai nón, đập bàn một cái, lạnh lùng nói.
Lâm Tung và Lâm Vũ Hào run như cầy sấy.
"Không những vậy, hiện giờ người của các thế gia ở Yên Kinh đều đang cười nhạo nhà họ Lâm ta. Bọn họ như hổ rình mồi, ai nấy đều muốn nhân lúc nhà họ Lâm đại loạn để xông vào xâu xé".
"Ngoài ra, chuyện lần này sẽ khiến chúng ta mất quyền chủ động ở đại hội, nhà họ Lâm chúng ta đã chuẩn bị mấy năm, chính là để bay cao bay xa trong đại hội. Sau chuyện này, nhà họ Lâm chúng ta còn tư cách gì để tranh giành với các gia tộc khác chứ?".
Những người cấp cao của nhà họ Lâm nhao nhao nói, tất cả bọn họ đều nhìn Lâm Vũ Hào và Lâm Tung với ánh mắt bất mãn.
Lâm Vũ Hào biết hắn chắc chắn sẽ phải gánh họa này.
Rõ ràng trưởng lão cũng có vấn đề.
Phải biết rằng, thuốc dẫn là do dược phòng của ông ta phân tích ra được.
Nhưng Lâm Vũ Hào cũng biết rõ, bây giờ hắn kêu oan không những không có ích gì, mà ngược lại còn khiến những người này thất vọng hơn.
Hắn hít sâu một hơi, dập đầu với Lâm Hình, khàn giọng nói: "Chuyện đã đến nước này, Vũ Hào cũng chẳng còn gì để nói. Cháu không muốn gia tộc bị như vậy, cháu chỉ muốn nói, cháu bằng lòng gánh vác toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng cháu thấp cổ bé họng, chẳng có bản lĩnh gì, nếu gia tộc đồng ý, thì cháu có thể lấy cái chết để tạ tội".
Không thể không nói Lâm Vũ Hào vẫn rất hiểu chuyện.
Nhưng Lâm Tung ở phía sau hắn thì đã bị dọa cho hồn xiêu phách lạc, nhảy phắt lên.
"Chết?".
"Không... không được! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!".
"Chuyện này sao có thể trách chúng tôi được? Chúng tôi cũng chỉ làm theo lời gia tộc bảo mà!".
"Phải... phải đấy! Dựa vào đâu mà chúng tôi phải chịu trách nhiệm? Tôi không phục! Tôi không phục!".
Đám Lâm Tung cuống quýt kêu lên, cũng không quan tâm được nhiều, lời nào cũng nói ra được.
Lâm Ngữ Yên nghe thấy thế liền biến sắc.
"Lâm Tung, câm miệng!". Lâm Ngữ Yên nhỏ giọng quát.
Nhưng vô ích.
Lúc này, đám Lâm Tung đã hồn vía lên mây, chẳng khác nào những con ruồi không đầu, nói không giữ mồm giữ miệng.
"Cô Ngữ Yên, các cô là chi chính, bọn họ đương nhiên sẽ không trách cô, nhưng chúng tôi thì khác! Rõ ràng bọn họ muốn chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyện này! Chúng tôi không muốn chết! Sao lại là chúng tôi? Chúng tôi không phục! Chúng tôi không phục!".
Lâm Tung gào lên, gào xong liền quay đầu định chạy đi.
Nhưng ngay sau đó, mấy người đàn ông mặc vest ở cửa liền xông thẳng vào, ấn Lâm Tung xuống đất.
"Thả tôi ra, mau thả tôi ra!".
Lâm Tung giãy giụa kịch liệt.
"Ngu xuẩn!".
"Để người như Lâm Tung làm chuyện này vốn đã là sai lầm".
Những người cấp cao lắc đầu.
Lâm Ngữ Yên cũng thở dài, không nói câu nào.
Cô ta biết Lâm Tung tiêu đời rồi!
Nếu Lâm Tung làm như Lâm Vũ Hào, ôm hết trách nhiệm vào người, thì chắc chắn có thể giữ được tính mạng, thậm chí sau này còn có khả năng không lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng... hắn lại sợ hãi!
Hắn thực sự nghĩ rằng nhà họ Lâm sẽ xử tử hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!