“Thật to gan!".
Một lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng không nhìn nổi nữa, đập bàn quát: “Tên họ Lâm kia, cậu dám ngồi ở vị trí chủ tịch của chúng tôi, cậu muốn chết sao?".
“Không ngồi được à?”.
Lâm Chính bắt chéo chân, đốt điếu thuốc hỏi.
“Ngang ngược! Cậu là cái thá gì mà xứng ngồi ở vị trí này?”.
Người đó gào lên: “Người đâu!".
Soạt...
Vệ sĩ giỏi nhất của tòa nhà treo thưởng xông vào từ ngoài cửa, bọn họ vừa vào đã xông về phía Lâm Chính, rút đao kiếm bao vây anh.
“Tên họ Lâm kia, dù cậu có là khách của tòa nhà treo thưởng cũng không được ngông cuồng như vậy, dám ngồi ở vị trí chủ tịch. Chết tiệt! Người đâu, bắt lấy cậu ta nhốt vào nhà giam, để chủ tịch xử lý!”.
“Vâng!".
Vệ sĩ ở xung quanh nổi giận hô to, rút kiếm chữa về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, ngược lại tức giận nhìn chằm chằm vệ sĩ đang xông tới: “Nếu các người dám động vào tôi, các người sẽ là tội phạm khiến †òa nhà treo thưởng hủy diệt! Các người có chịu nổi không?”.
Lời này vừa cất lên, tất cả đều run rẩy, đứng khựng lại nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Rõ ràng không ai dám rước rắc rối. “Tên họ Lâm kia, sao cậu dám dọa dẫm ở đây?”.
Lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng phẫn nộ quát.
“Dọa dẫm? Vậy chúng ta cứ xem xem là tôi dọa dẫm hay là ông chôn vùi đường sống của tòa nhà treo thưởng”.
Lâm Chính cười nhạt, không hề sợ hãi.
“Cậu...
Người đó nổi giận, nhưng không nói được lời nào.
Đúng lúc đó, một giọng nói hờ hững vang lên.
“Cậu Lâm muốn ngồi cũng không sao, mọi người đừng nói nữa. Ở tòa nhà treo thưởng chúng ta, khách hàng là thượng đế”.
Giọng nói đó vang lên, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó đứng dậy.
“Phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
“Chào phó chủ tịch!”.
Bọn họ khom lưng, không ai dám không cung kính. Lâm Chính nhìn ra phía cửa.
Cửa phòng họp có một bóng người tiên phong đạo cốt, để râu sơn dương.
Người này bề ngoài có vẻ hơn sáu mươi tuổi, nhưng nhìn tuổi xương thì đã hơn ba trăm tuổi.
Tim Lâm Chính đập thình thịch.
Mặc dù y thuật ở long mạch dưới lòng đất phi phàm trác tuyệt, nhưng có thể tăng tuổi thọ con người lên đến ba trăm tuổi thì thật hiếm có.
Người đến lặng lẽ nhìn Lâm Chính, dường như đang quan sát, một lúc sau vội vàng gật đầu đi thẳng về phía Lâm Chính, lúc đến gần người đó lập tức đứng lại, chắp. tay.
“Cậu Lâm, nghe danh đã lâu, tôi là Đặng Mão phó. chủ tịch của tòa nhà treo thưởng, vinh hạnh được gặp, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn”.
“Phó chủ tịch Đặng khách sáo rồi!".
Lâm Chính cũng đứng dậy, chắp tay.
Người đó đã nể mặt, đương nhiên Lâm Chính cũng sẽ khách sáo, nhưng nếu gặp người khác kiêu ngạo không coi mình ra gì, anh cũng không muốn để tâm.
“Cậu Lâm, cấp dưới của tôi không hiểu chuyện đụng chạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi!”.
Đặng Mão cười nói, sau đó quát lên với lãnh đạo cấp cao của tòa nhà treo thưởng kia: “Vương Nham, không lẽ ông không biết cậu Lâm là khách quý của tòa nhà treo thưởng chúng ta sao? Vì sao lại để khách quý khó xử?”.
“Phó chủ tịch, tôi....
Người tên Vương Nham há hốc miệng, không biết nên trả lời thế nào.
“Mau xin lỗi cậu Lâm!”. “Chuyện đó...”. “Vương Nham nghẹn họng, cuối cùng đành gật đầu:
“Cậu Lâm, là tôi lỗ mãng xúc phạm đến cậu, mong cậu thứ lỗi...".
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!