Mọi người trừng mắt nhìn, không thể tin nổi.
Long lực do Lâm Chính thể hiện ra còn mạnh mẽ hơn cả bọn họ.
Tại sao?
Tại sao trừ bọn họ ra, vẫn còn người khác hiểu cách sử dụng long lực ư?
'Tại sao người này lại làm được? Rốt cuộc kẻ này là ai?
Mấy người hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, không dám tùy tiện xông lên nữa.
“Trước tiên cứ rút lui đi”.
Cuối cùng, một người cảm nhận được tình hình không ổn, thấp giọng bảo, quay đầu chạy mất.
Nhưng trong nháy mắt lúc hẳn đang chuẩn bị rút lui. Vèo!
Lâm Chính bay lên không, rút Tuyệt Thế Tà Kiếm ra chém một phát về phía người kia.
Long lực toát ra từ thanh kiếm giống như một con rồng tà ác chạy khỏi vụ nổ, chỉ tấn công kẻ chạy trốn không quan tâm tới điều gì khác.
Long lực khủng bố gần như nghiên nát long lực trên người kia.
Người mất đi long lực hoàn toàn không còn cách gì để chống lại long lực, toàn thân bị kiếm khí xé rách, biến
thành sương máu ngay tức khắc, chết tươi.
Những người còn lại đều sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Không chạy được, mọi người, muốn sống, cùng xông lên đi!"
“Được!”
Mọi người còn muốn phản kích, đều xông về phía Lâm Chính.
Tất cả long lực tập hợp dưới tay bọn họ đâm về phía Lâm Chính như muốn dời núi lấp biển.
Lâm Chính trở tay cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm, thân kiếm vung lên không trung, tạo ra một con rồng tà ác đen nhanh mang sức mạnh khủng bố.
“Ngọc Long Diệt Thiên Quyết!”
Lâm Chính khế quát.
Con rồng tà ác tấn công hỗn loạn, xé rách tất cả long lực trong tay bọn họ
Nhiều người bị long lực đâm ngã, chịu phản phệ, đánh bay ra ngoài.
Không ai chống lại Lâm Chính được.
'Thấy cảnh tượng như vậy, đám người Cầm Kiếm Nữ đều phấn chấn kích động.
“Sư phụ lợi hại quá!” 'Thương Lan Phúc lẩm bẩm nói.
“Không ngờ Lâm đại nhân cũng có sức mạnh quái dị này... rốt cuộc đây là sức mạnh gì?”
Mị Mộng ngơ ngác lên tiếng.
Lâm Chính kéo Tuyệt Thế Tà Kiếm, đi đến chỗ những thân hình vô cùng chật vật kia.
Đăng đăng sát khí. Nhiệt độ lạnh lão.
Giờ phút này, những người đó đã mất hết ý chí chiến đấu.
Sức mạnh Lâm Chính thể hiện ra khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này, không ai dám làm hành động cuồng vọng gì nữa, ai nấy đều quỳ gối trên mặt đất.
“Tha mạng... Đại nhân tha mạng..."
“Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi!”
Âm thanh xin tha run rẩy vang lên.
“Lâm đại nhân, trước mắt đừng giết bọn họ!”
Lúc này, Mị Mộng nghĩ đến cái gì đó, vội vàng tiến lên hô.
TW sao?”
Lâm Chính quay đầu nhìn cô ta đầy kì quái.
“Đám anh Lang Gia chặn đường phía sau cho chúng tôi, bây giờ chưa biết sống chết ra sao, trước tiên cứ giữ mạng bọn họ lại, để cứu đám anh Lang Gia về đã!”
Môi dưới của Mị Mộng ngập ngừng nói.
“Cô nói cái gì?”
Lâm Chính ngơ ngẩn, lập tức hỏi: “Rốt cuộc thì sao. lại thế này?”
Mị Mộng vội vàng nói tất cả mọi chuyện ra.
Lâm Chính nghe xong, liên tục lùi về sau, toàn thân suýt đứng không vững.
“Không sống được... Bọn họ... Chắc chắn không sống được...”
Lâm Chính lẩm bẩm nói.
“Không sống được?”
Hô hấp của Mị Mộng ngớ ra: “Anh Lâm, ý anh là...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!