Không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Long Tử gai cả da đầu, mặt trắng bệch ra.
Lâm Chính chỉ đưa trái tim vào trong con rồng thép khổng lồ này chứ không hề chuyển linh hồn vào bên trong nó!
Tại sao con rồng thép khổng lồ này... có thể là Lâm Chính?
Long Tử không thể hiểu nổi.
Nhưng với cục diện hiện tại, hắn cũng không còn thời gian để suy nghĩ.
Chỉ thấy con rồng thép khổng lồ điền cuồng huy động long lực, truyền vào ngọn lửa xung quanh hắn.
Bức tường do long hoả hoá thành không ngừng bùng lên, lan về phía Long Tử.
Sức nóng của bức tường lửa này chỉ e răng cũng không thua gì mặt trời.
Nó nung chảy mặt đất, đốt nóng tầng đá trên cùng, không ngừng áp chế Long Tử ở giữa trung tâm.
Phạm vi di chuyển của Long Tử càng lúc càng bị thu hẹp.
Cứ thế này, hắn sẽ bị ngọn lửa này nuốt mất rồi biến thành đống tro tàn.
“Đáng chết!”
Long Tử nghiến răng, điên cuồng kêu gọi long lực, muốn đẩy ngọn lửa đang lan tới lùi về phía sau.
Quả nhiên thủ đoạn của hắn đã có hiệu quả.
Tốc độ lan tới của ngọn lửa quả thực đã chậm đi đôi chút.
Nhưng cho dù chậm lại nhưng nó vẫn nhích dần về phía Long Tử.
Long Tử trợn tròn mắt, nhìn ngọn lửa tứ phía đang không ngừng ép lại gần mà đầu như muốn nổ tung.
“Đừng có mơ, tao không dễ bị đánh bại vậy đâu!”
Long Tử gầm gừ, tiếp tục điên cuồng huy động long lực.
Tốc độ lan của ngọn lửa lại chậm hơn một chút.
Nhưng con rồng thép cũng đang gầm lên giận dữ, tiếp tục dùng toàn bộ long lực trên cơ thể, đẩy ngọn lửa bao trùm lên Long Tử.
Dường như hai bên đều đang dùng hết sức bình sinh, †ập trung toàn bộ vào bên trong và bên ngoài ngọn lửa, đối kháng kịch liệt.
Long Tử toàn thân run rẩy, toàn bộ long lực trong cơ thể như bị hút sạch.
Nhưng cho dù là vậy, ngọn lửa xung quanh vẫn không ngừng tiến lên.
Còn con rồng thép cũng đang giận dữ gào thét, huy động chút long lực còn lại để điều khiển ngọn lửa tiến lên nuốt lấy Long Tử.
Lâm Chính đang bò trên lưng con rồng thép lúc này cũng khó nhọc mở mắt ra, vẻ mặt đau đớn nhìn xuống bên dưới.
Lâm Chính lúc này, ý thức đã rất mơ hồ rồi.
Liên kết của anh và con rồng thép cũng sắp bị đứt đến nơi.
Không được!
Con rồng thép này khiến anh tiêu hao quá nhiều long lực.
Nếu tiếp tục thế này, sức mạnh trong trái tim anh sẽ bị hút sạch.
Một khi sức mạnh long tâm không còn, Lâm Chính cũng khó mà giữ lại được ý thức của mình. Nếu mất đi ý thức thì chết là cái chắc...
Nhưng nếu giờ lùi bước thì chẳng phải khiến những nỗ lực trước đó tan thành mây khói sao?
Lâm Chính mở to mắt, trân trân nhìn chiếc lồng lửa.
“Á.
Ngọn lửa đã đến rất gần Long Tử rồi, nhiệt độ cao làm cháy quần áo trên người hắn, thậm chí bén vào lông tóc hắn.
Long Tử liều mạng cố gắng dập tắt mồi lửa trên người.
Hắn cũng đã tuyệt vọng, nhưng không muốn từ bỏ. Hắn vừa kêu gọi long lực vừa nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Mày không thể tiếp tục được nữa đâu! Tao có thể cảm nhận được! Ranh con, mau đầu hàng đi! Nếu không thì tao mất mạng, mày cũng không sống nổi đâu!”
Long Tử gào lên giận dữ.
Lâm Chính không nói gì, chỉ tiếp tục truyền thêm lực vào ngọn lửa.
Ngọn lửa bắt đầu bén vào tứ chỉ Long Tử và bắt đầu lan tới phần thân.
Đôi mắt hắn lộ ra vẻ tuyệt vọng, biết mình khó thoát kiếp nạn này.
Nhưng đúng lúc này.
Vù.
Ngọn lửa bao trùm lên Long Tử đột nhiên bị dập tắt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!