Lâm Chính sửng sốt. “Gánh trách nhiệm quan trọng hơn?”.
Anh nhíu mày, cực kỳ không vui nói: “Tim rồng là tôi tình cờ có được, không phải Long tộc các người ban cho. Tôi không cảm thấy tôi có trách nhiệm gì phải gánh cả”.
Ông Hà cười cười, nói: “Có vài chuyện sợ là không phải cậu muốn tránh là tránh được”.
Lời nói này rõ ràng đầy ẩn ý, nhưng dường như ông Hà không muốn nói thêm.
“Mộ của Tổ Long ở đây là để trấn áp cái gì?”. Lâm Chính hỏi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không biết, hơn nữa tổ tiên trước. kia của chúng tôi cũng không biết, có lẽ đây là bí mật”.
Ông Hà lại lắc đầu, nói: “Nhưng có một chuyện khá kỳ quái”.
“Chuyện gì?”.
“Đó là long lực trong các long mạch ở dưới lòng đất càng lúc càng dày. Ngoài chuyện đó ra, long mạch dưới lòng đất xuất hiện không ít con đường thông ra bên ngoài. Những con đường đó giống như được hình thành tự nhiên, nhưng gần trăm năm nay lại xuất hiện càng ngày càng nhiều”.
Ông Hà nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh nói: “Cậu biết nó có nghĩa gì không?”.
“Người bên ngoài vào long mạch dưới lòng đất ngày càng nhiều?”.
Lâm Chính nhíu mày.
“Phải”.
Ông Hà gật đầu: “Có nhân tố bên ngoài gia nhập có nghĩa rằng sự cố thủ của long mạch dưới lòng đất trăm nghìn năm nay đã bị phá vỡ. Nói thật Long tộc biến thành thế này không nằm ngoài dự liệu của tôi, cho nên tôi sẽ không can dự vào sự hưng suy của Long tộc. Tôi cùng lắm chỉ bảo vệ huyết mạch của Long tộc”.
“Bây giờ người kế thừa thần long xuất hiện, tôi hi vọng Long tộc sẽ cống hiến cho con của thần long chân chính, đi theo thần long chân chính, chứ không phải đi ngược lại lẽ trời, đối địch với con của thần long”.
Nói đến đó, ông Hà nhìn sang Long Tiếu, ánh mắt lóe lên sự kiên định.
Long Tiếu sửng sốt, vân không cam tâm. “Ông Hà, hắn là người ngoại tộc!”.
“To gan, cậu dám sỉ nhục người kế thừa thần long?”.
Ông Hà quát.
“Cái đó.... “
Long Tử, mời đi bên này”.
Lúc này, ông Hà quay người đi về phía đầu rồng khổng lồ.
Lâm Chính hơi nghi hoặc, thấy ông Hà cũng không có ác ý, anh do dự một lúc rồi đi theo.
“Các người đợi ở đây, không cần đi theo”.
Ông Hà nhìn đám người Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng cũng muốn đi theo, lập tức lên tiếng.
“Không được, lỡ như ông có gian kế gì muốn hại đại nhân của chúng tôi, chúng tôi phải làm thế nào?”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Ngang ngược!".
Ông Hà nổi giận quát: “Đây là lãnh địa thần long, cấm địa của người ngoài, trừ long tộc và con của thần long ra, những người khác không được đặt chân vào, nếu không sẽ làm vấy bẩn thần long”.
“Ông...”.
Ngự Bích Hồng tức giận, vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Lâm Chính ngăn lại.
“Được rồi, Bích Hồng, các cô ở đây đợi tôi!".
Nghe Lâm Chính nói vậy, mấy người họ cũng đành thôi.
“Long Tiếu”.
Lâm Chính nhìn về phía người Long tộc, nói: “Tôi hi vọng lát nữa tôi ra đây, người của tôi vẫn toàn vẹn. Nếu bọn họ mất một cọng tóc nào, tôi sẽ tiêu diệt Long tộc. các người, biết chưa?”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!