Người của Long tộc đương nhiên không đồng ý dời đến vực Diệt Vong.
Bọn họ đã sống ở long mạch dưới lòng đất hơn nghìn năm, từ lâu đã có tình cảm với nơi này, sao có thể đồng ý đến vực Diệt Vong sinh sống?
Hơn nữa, ở vực Diệt Vong không có linh khí tràn trề như ở đây, bọn họ tu luyện ở vực Diệt Vong sẽ không hiệu quả bằng.
“Tôi không đồng ý!".
“Đúng, tôi không tới vực Diệt Vong đâu!”.
“Vực Diệt Vong là nơi rách nát nào, chúng tôi tu luyện ở đó, muốn đột phá tu vi chẳng phải là chuyện xa vời?”.
“Nơi thấp kém như thế dành cho người ở được sao? 'Tôi cũng không đi”.
Người của Long tộc kêu la phản đối.
Lâm Chính cũng không chiều theo bọn họ, nói thẳng: “Ai không muốn đi thì tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng. lần sau các người bị tàn sát, tôi sẽ không cứu các người
nữa. Chỉ một câu nói đã làm tất cả bọn họ đứng sững.
“Tất cả di dời tới vực Diệt Vong, không được làm trái ý của Long Tử đại nhân!".
Long Tiếu nghiêm túc nói.
Mặc dù bọn họ không muốn nhưng cũng phải đồng
Suy cho cùng, cảnh Long tộc bị tàn sát vẫn còn ám ảnh trong trí óc bọn họ không thể xóa nhòa.
“Thật ra các anh không cần để ý môi trường đặc biệt ở long mạch dưới lòng đất. Long mạch dưới lòng đất dồi dào là linh khí vì nơi này có xác rồng, nhưng từ bây giờ linh khí ở đây sẽ loãng ra rồi dân dần biến mất, cuối cùng môi trường ở đây sẽ trở nên không bằng cả vực Diệt Vong”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vì sao?”.
Bọn họ kinh ngạc hỏi.
“Bởi vì vật giải phóng ra linh khí đã không còn tồn tại”.
Lâm Chính nói
. “Không còn tồn tại?”.
“Sao... Sao lại như vậy?”.
“Vật gì phóng ra linh khí?”.
Bọn họ nhìn nhau, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ riêng Long Tiếu đoán ra được gì đó, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.
“Ai muốn đi thì tìm Thương Lan Phúc, nói anh ta liên hệ với thành chủ Nam Ly Thành của vực Diệt Vong, ông †a sẽ sắp xếp chỗ ở cho mọi người. Ngoài ra, tất cả người của Long tộc di dời đến vực Diệt Vong phải giấu tên tuổi, không được để người khác biết các anh là người của Long tộc ở long mạch dưới lòng đất, nếu không sẽ dẫn đến họa sát thân, tôi sẽ không chịu trách nhiệm".
Lâm Chính nói: “Còn những ai không muốn đi, tôi cũng không ép buộc, tự cầu chúc mình nhiều phúc đi!”.
Nói xong, Lâm Chính gật đầu với Thương Lan Phúc, sau đó quay người rời đi.
Long Tiếu thở dài, quay đầu nói: “Phái người đi đến Long Điện thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đi!”.
“Vâng
Sau khi giải quyết chuyện của Long tộc, Lâm Chính quay về cung điện trên núi Thiên Thần.
“Từ Chính, tạm ổn rồi, chúng ta có thể quay về Long Quốc rồi”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, nói với Từ Chính còn đang nghiên cứu.
“Quay về Long Quốc?”.
Từ Chính ngạc nhiên, vội hỏi: “Anh Lâm, anh giải quyết xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất rồi sao?”.
“Gần xong rồi, chuyện còn lại không cần đến tôi, để người khác đi xử lý là được”.
Từ Chính gật đầu, nhưng lại nhìn máy móc ở đây với vẻ mặt đầy lưu luyến.
“Sao vậy?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!