Lâm Chính cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc thức đến sáng.
Tô Nhu hình như cũng ngủ không ngon, lúc tỉnh dậy mät cô hơi đỏ.
“Tiểu Nhu, hôm nay anh còn có việc phải làm, anh đi ra ngoài một lát nhé”.
Lâm Chính mặc quần áo vào, xoa xoa thái dương Tô Nhu.
Ngón tay anh nhẹ nhàng massage cho cô, khiến Tô Nhu cảm thấy phần lớn mệt mỏi đều tan biến.
"Kỹ thuật massage của anh đỉnh thật đấy!" Tô Nhu khá bất ngờ.
"Em cũng có thể gọi anh là Lâm thần y!" Lâm Chính mỉm cười.
"Anh mà Lâm thần y cái gì chứ, anh đừng có xúc phạm danh tiếng của người khác!"
Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì nữa rồi quay người rời đi.
Sau khi anh xuống dưới nhà, Từ Thiên sớm đã đợi sẵn ở đó.
Lâm Chính lên xe, chiếc xe đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Trong nhà xác của đồn cảnh sát, Lâm Chính dễ dàng tìm thấy thi thể Sở Tử Minh.
Lâm Chính lập tức kiểm tra thi thể của Sở Tử Minh. Một lúc sau, anh đã đưa ra được kết luận. “Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào?"
Từ Thiên thận trọng thì thầm.
"Là bị dìm chết”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhưng trước khi chết đuối, anh †a đã bất tỉnh do chấn động mạnh ở phần đầu. Có lẽ đã bị đánh ngất, hôn mê sâu, cho dù rơi xuống nước cũng không thể tỉnh lại!"
"Lâm thần y, đây có phải là một vụ án giết người không?”
Cảnh sát bên cạnh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu.
“Có vẻ như chúng ta phải thành lập một tổ chuyền án. Đây là một doanh nhân lớn từ tỉnh ngoài tới đây”.
Viên cảnh sát nghe vậy thì cảm thấy khá đau đầu. "Nếu cần tôi hợp tác điều tra, hãy gọi cho tôi”. Lâm Chính nói.
"Thật sao? Cảm ơn Lâm thần y rất nhiều!"
Viên cảnh sát nặn ra một nụ cười.
Trên thực tế, trong trường hợp Sở Tử Minh xảy ra chuyện như thế này, Lâm Chính nhất định sẽ bị nghỉ ngờ.
Dù sao Sở Tử Minh tới Giang Thành làm ăn, anh ta chính là đối thủ của Dương Hoa.
Có điều Lâm Chính tính tình cương trực, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa anh căn bản không coi Sở Tử Minh là đối thủ.
Nhưng hiện tại xem ra có kẻ đang muốn tạt gáo nước bẩn này lên người anh.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Chính đi thẳng tới xe của Từ Thiên, châm một điếu thuốc.
"Chủ tịch Lâm yên tâm. Tôi và Cung Hỉ Vân sẽ đích thân đi điều tra. Trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích. Bất kể kẻ nào đã làm ra chuyện này, chúng tôi nhất định không bỏ qual"
Từ Thiên ngồi vào ghế lái, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ông không cần làm gì cả”. Lâm Chính bình tĩnh nói. "Cái gì?"
Từ Thiên sửng sốt, cảm thấy vô cùng nghỉ hoặc, nói: "Chủ tịch Lâm, việc này..."
"Nếu đối phương đã có tính toán từ trước thì đây chắc chăn không phải là chuyện có thể dễ dàng điều tra được. Thay vì mò mẫm điều tra không phương hướng, chỉ bằng đợi đối phương tự tìm tới ta”.
Lâm Chính nói.
"Đối phương tự tìm tới ta?"
Từ Thiên cảm thấy hết sức khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên có cuộc gọi đến.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi thì không khỏi sững lại, sau đó vội vàng ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại là giọng của Bạch Hoạ Thủy. "Bạch minh chủ, có chuyện gì vậy?" Lâm Chính lập tức hỏi.
Tuy nhiên, Bạch Hoạ Thuỷ không trả lời ngay mà im lặng một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, đầu bên kia mới lên tiếng trả lời.
"Lâm thần y, từ giờ... phải cẩn thận”.
"Cái gì?"
Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng hỏi tiếp.
Nhưng đầu bên kia lập tức cúp máy.
Lâm Chính không thể hiểu được.
Bạch Hỏa Thủy tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Hãy cẩn thận?
Cẩn thận cái gì?
Lâm Chính vẫn chưa hiểu được.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người gõ vào ô cửa kính xe bên cạnh anh...
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Chính cau mày nhìn sang bên cạnh.
Anh nhìn thấy vài người mặc vest đang đứng bên ngoài xe.
Trong số đó có một người phụ nữ có mái tóc dài và đeo kính gọng vàng đang gõ nhẹ vào cửa kính ô tô.
Lâm Chính cau mày, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc trâm cài trước ngực người phụ nữ.
Chiếc trâm cài có hình chim đại bàng. Anh vẫn còn nhớ biểu tượng chim đại bàng này.
Đây hình như là biểu tượng của một cơ quan nào đó trực thuộc Đại hội.
Lâm Chính hạ kính xe xuống, mặt không cảm xúc nhìn mấy người bên ngoài, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Xin lỗi, anh có phải là Lâm thần y không?”
Người phụ nữ đeo kính đứng bên ngoài xe cười hỏi.
"Là tôi”.
"Lâm thần y, anh có tiện nói chuyện không?"
"Tôi đang có việc gấp, để sau đi”.
"Tôi chỉ e là không thể”.
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười, nói: “Tôi nghĩanh nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với chúng tôi ngay lập tức. Nếu không chúng tôi cũng không thể đảm bảo liệu ngày mai
Dương Hoa có còn tồn tại ở đất Giang Thành này hay không”.
Nghe xong những lời này, trong mắt Lâm Chính chợt lóe. lên sát ý.
“Cô đang đe dọa tôi đấy à?”
"Lâm thần y, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cố cảnh báo anh, có lẽ anh đã biết thân phận của chúng tôi rồi. Đối với chúng tôi, mục tiêu hay đối tượng của mình là ai không quan trọng. Tất cả những gì chúng tôi muốn làm là hoàn thành nhiệm vụmà Đại hội giao phó, chỉ đơn giản vậy thôi!”
Người phụ nữ đeo kính nói với vẻ mặt bất lực.
Lâm Chính im lặng.
Từ Thiên ở phía trước nhìn chằm chăm vào những người bên ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt không mấy thiện cảm, đồng thời đưa tay đặt lên báng khẩu súng lục dät ở thắt lưng.
"Từ Thiên, tốt nhất ông đừng hành động liều lĩnh, nếu không tôi đảm bảo răng một viên đạn khác còn nhanh hơn
viên đạn của ông sẽ găm vào trán ông trước”.
Người phụ nữ đeo kính dường như nhận ra hành động nhỏ của Từ Thiên, mỉm cười nhắc nhở.
Hơi thở của Từ Thiên đông cứng lại, giây tiếp theo, một điểm ngắm màu đỏ xuất hiện trên trán ông ta.
Từ Thiên lập tức cứng đờ, không dám cử động.
"Từ Thiên, tôi nhớ hình như gần đây có quán cà phê của Cung Hỉ Vân?”
Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Gọi điện cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ấy dọn dẹp nơi đó. Bây giờ chúng ta tới đó đi”.
"Vâng, chủ tịch Lâm!"
Từ Thiên gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm
“Được đó, tôi cũng khá thích uống cà phê”. Người phụ nữ đeo kính mỉm cười rồi mở cửa bước vào xe.
Cùng lúc đó, hai người đàn ông mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng cũng mở cửa ngồi vào trong xe.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Chính, một trái một phải. Họ chỉ nhìn thẳng về phía trước và không hé răng nửa lời.
Lâm Chính yên lặng cảm nhận khí tức của hai người này.
Khí tức của họ không mạnh.
Nhưng có một luồng năng lượng rất huyền bí đang lưu chuyển trong cơ thể họ.
Năng lượng này dường như đến từ một loại pháp bảo nào. đó.
Lâm Chính cau chặt mày lại. Chiếc xe chậm rãi khởi động.
Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước một quán cà phê ở ngoại ô.
Quán cà phê rất yên tĩnh, bởi vì là sáng sớm nên trong quán hầu như không có người.
Đoàn người đi thẳng vào trong quán cà phê.
Người phụ nữ đeo kính gọi ly Latte như một thói quen rồi ngồi vào căn phòng ở giữa quán, sau đó ra hiệu cho hai thuộc. hạ của mình.
Hai người kia hiểu ý và lập tức đi ra đãng sau.
Chỉ một lát sau, tất cả các thiết bị giám sát trong quán cà
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!