Thương Lan Phúc sửng sốt.
Anh ta đứng đó ngơ ngác, đầu ong ong.
Anh ta không còn biết phải làm gì nữa.
Toàn bộ thuộc hạ của đã bị gã đàn ông tóc đỏ trước mặt nung chảy.
Lúc này, Thương Lan Phúc mới tỉnh ngộ.
Đáng ra anh ta phải đưa mọi người chạy trốn ngay từ đầu.
Tuy rằng chạy trốn có thể không thoát được, nhưng nếu ở lại, nhất định sẽ chết.
Bởi vì thực lực của bọn họ so với người đàn ông tóc đỏ có sự chênh lệch quá lớn.
Trước mặt gã tóc đỏ, những người này chỉ là món đồ chơi, là con kiến không hơn không kém.
Với chút thực lực của bọn họ thì còn chẳng bẻ gãy được một cái móng tay của hắn.
Thương Lan Phúc không khỏi run lên bần bật.
Sức mạnh của gã đàn ông tóc đỏ khiến anh ta nghẹt thở.
Cuối cùng, Thương Lan Phúc không thể chịu nổi nữa, đột nhiên xoay người lao về phía lối đi dẫn xuống tầng năm.
"Ồ?"
Gã đàn ông tóc đỏ tỏ ra thờ ơ, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ra chút phấn khích.
"Con chuột... muốn chạy trốn à?"
"Không thành vấn đề, tôi rất thích bắt chuột! Bắt chuột nào!"
Gã đàn ông tóc đỏ cũng quay người đuổi theo Thương Lan Phúc.
Cơ thể gã đàn ông tóc đỏ giống như một quả đạn đại bác, bất kỳ tảng đá nào cản đường hắn ta sẽ bị hắn đập nát thành từng mảnh.
Bang bang bang bang...
Những tiếng nổ dữ dội liên tục vang lên, lan rộng khắp Long Cung, cả Long Cung cũng rung chuyển.
Lúc này Lâm Chính đang chạy tới gần Long Cung đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nổ vọng ra từ bên trong.
"Thưa đại nhân, bên trong hình như có tiếng động!"
Tửu Ngọc đi cùng lập tức nói với Lâm Chính.
"Ừm”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn xung quanh: “Ở đây hình như không có người của Đại hội, mọi người chớ lại gần đó. Tôi một mình đi vào Long Cung, người của Đại hội chắc chắn đều ở bên trong. Nếu gặp phải bọn chúng, chắc chắn mọi người đánh không lại. Mọi người hãy ở lại đây canh chừng giúp tôi, nếu thấy Đại hội có quân viện trợ thì lập tức báo cho tôi".
"Vâng thưa đại nhân!"
Tửu Ngọc gật đầu.
Lâm Chính không chút do dự, quay người chạy vào Long Cung.
Anh che giấu khí tức của mình, di chuyển cực nhanh, sau khi tiến vào tầng một liền chạy về phía lối vào tầng hai.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Lâm Chính đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh cúi xuống nhìn con đường dưới chân và cảnh vật hai bên mà vẻ mặt biến đổi vô cùng đặc sắc.
Con đường dẫn lên tầng hai không một bóng người.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!