"Heo chó?"
Lâm Chính cau mày nhìn đám người Thu Tẩm Nhiễm, nói: "Chúng tôi chưa từng đắc tội với các người, nhưng các người hết lần này đến lần khác sỉ nhục người của tôi, không cảm thấy có chút quá đáng sao? Thế nào? Đây chính là phẩm chất của người trong Đại hội sao?"
"Ồ, đang nói phẩm chất với tôi à? Những kẻ yếu đuối thích đi tìm lý do tại sao mình phải chịu bất công đúng không? Buồn cười thật!"
'Thu Tẩm Nhiễm hoàn toàn không quan tâm đến sự bất mãn của Lâm Chính, ngược lại cô ta còn cất tiếng cười lớn.
"Kỳ thực đối với tôi thì cũng chẳng sao đâu, nhưng người của tôi nhất định sẽ không vui khi bị cô sỉ nhục như vậy. Hay là thế này đi, lát nữa khi chúng tôi thắng, các cô sẽ xin lỗi người của tôi trước mặt tất cả mọi người, thế nào?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Xin lỗi? Ha ha ha ha...sao anh ngây thơ quá vậy?"
Thu Tẩm Nhiễm cười lớn, sau đó nheo mắt nhìn Lâm Chính: “Nếu bắt người của tôi xin lỗi, thì thà cho họ chết còn hơn!”
"Vậy là cô thà chết cũng không xin lỗi?"
"Hiển nhiên".
Thu Tẩm Nhiễm khinh thường nói.
"Nếu vậy thì..."
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Vậy chúng ta thêm một số điều kiện đi! Ngoại trừ những. điều chúng ta đã thỏa thuận trước đó, chúng ta ký giấy
chứng nhận đây là cuộc quyết chiến sinh tử thì sao?"
"Quyết chiến sinh tử?"
Thu Tẩm Nhiễm không khỏi sững sờ.
Kiều Bất Dịch, Lý Uyển Dung và đám người của Đại hội đều kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ không ngờ Lâm Chính lại nói ra lời như vậy...
"Lâm thần y, có nhất thiết phải như vậy không? ị_ Chúng ta giao lưu bình thường thôi không được sao, sao còn phải làm việc liên quan đến mạng người như vậy?"
Kiều Bất Dịch lập tức cau mày.
Ông ta càng ngày càng cảm thấy Lâm Chính này chắc chắn là đã có kế hoạch dự phòng, nếu không anh cũng không thể nói ra những lời như vậy.
"Kiều phó tướng quân, chuyện này không thể trách tôi, là người trong Đại hội các ông đã sỉ nhục người của tôi. Chính bọn họ còn nói thà chết cũng không xin lỗi. Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể liều mạng với họ".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Việc này không phù hợp với các quy tắc của Đại hội".
Kiều Bất Dịch bình thản đáp.
"Vậy chửi mắng xúc phạm người khác có phù hợp với quy tắc của Đại hội không?"
Lâm Chính nói tiếp: "Nếu đã như vậy, chúng tôi ở đấy có mấy vạn cái miệng, chỉ cần ông nói việc này không vi phạm quy tắc của Đại hội, tôi nghĩ người của tôi sẽ rất vui vẻ được tham gia vào cuộc khẩu chiến với Thu đại nhân!”
"Anh..."
Nhiều người trong Đại hội đã tức lắm rồi.
"Kiều phó tướng quân, sao phải sợ hắn? Chẳng phải chỉ là quyết chiến sinh tử thôi sao? Mang giấy bút cho. tôi! Tôi lập tức ký!"
Thu Tẩm Nhiễm hét lên.
"Thu đại nhân..."
"Người khác cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta mà chúng ta phải như con rùa rụt cổ sao? Ông không muốn lấy lại trang bị đã bị đánh cắp của đội trưởng Lý sao? Nếu tôi đi đầu thay ông giết mười người do Lâm thần y cử ra thì có thể khiến đám người của liên minh Thanh Huyền khiếp sợ, giúp chúng ta nắm thế chủ động. Đến lúc đó ông muốn đàm phán gì không phải cũng dễ hơn nhiều hay sao?"
Thu Tẩm Nhiễm tiến lại gần, gần thấp giọng nói với Kiều Bất Dịch.
Kiều Bất Dịch nghe xong thì bắt đầu suy nghĩ. Quả thực lời này cũng có phần đúng.
Nếu có thể khiến Lâm thần y phục tùng thì việc khai thác vực Diệt Vong sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!