Người đàn ông va chạm và làm vỡ một số cây cột của cung điện trước khi dừng lại.
Hắn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và tức giận, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
"Đồ khốn!"
Người đàn ông gầm lên, mái tóc dài bay phần phật, toàn thân tràn ngập sát khí, thanh kiếm trong tay cũng rung lên dữ dội, phóng ra một luồng kiếm khí lạnh như băng.
“Tật Phong đại nhân!"
Kiều Bất Dịch lạc cả giọng.
"Bái kiến Tật Phong đại nhân!"
Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung cũng vội vàng chào hỏi.
Lâm Chính cau mày.
Lực Thần, Tật Phong?
Những người này là ai?
Nhưng xét theo khí tức tỏa ra từ hai người họ, thực lực của họ đã đạt tới mức độ khó tin.
Đặc biệt là Tật Phong này, Lâm Chính cảm nhận được sự đe doạ từ người này còn lớn hơn cả Lực Thần. Hân ta giống như một con rằn độc ẩn mình trong bóng tối, luôn dò xét sơ hở của Lâm Chính. Chỉ cần năm được cơ hội, hẳn sẽ lập tức tấn công, khiến cho đối thủ không kịp đề phòng!
"Tên ngu ngốc không biết trời cao đất dày này, thả Gia Cát tiên sinh ra ngay!”
Tật Phong lạnh lùng nói.
Thế nhưng Lâm Chính lại không để ý tới hắn, lạnh lùng nói:"Các người tránh ra cho tôi!"
Nói xong, Lâm Chính hơi dùng lực.
Cổ Gia Cát Xuyên lập tức bị in một vết đỏ.
Cho dù tu vi của Gia Cát Xuyên có mạnh đến đâu thì vẫn không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp của long uy mà Lâm Chính đang sử dụng để trấn áp khí tức của anh ta
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cổ Gia Cát Xuyên bị gãy.
"Dừng lại!"
Tật Phong hét lớn.
Lực Thần cũng tức giận, siết chặt nắm đấm khiến từng khớp tay kêu răng rắc, trên người hẳn tỏa ra ánh sáng vàng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới chém Lâm Chính thành từng mảnh.
Nhưng cả hai đều không dám hành động liều lĩnh.
Nếu Gia Cát Xuyên chết, bọn họ cho dù có xé xác Lâm Chính ra thành từng mảnh cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
"Đây là ai vậy? Sao cậu ta lại nắm thóp được Gia Cát tiên sinh nối tiếng là thăn cơ diệu toán cúa chúng ta thế này? Thật không thể tin được, thật không thể tin được!"
Lúc này, ngoài đại diện vang lên một giọng cười già nua.
Thu Tấm Nhiễm, Kiều Bất Dịch và những người khác cảm thấy da đầu tê dại và quay đầu nhìn lại
Lại nhân vật lớn nào đang đến?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía đó.
Sau đó họ nhìn thấy một lượng lớn chiến binh mặc áo giáp sặc sỡ và căm giáo lao vào đại điện.
Mỗi chiến binh này đều có sức mạnh phi thường và mỗi người trong số họ đều không yếu hơn Người Dọn Dẹp.
Người đứng đầu là một ông già với mái tóc trắng, mặc áo choàng trảng và toát ra khí chất như một vị tiên.
Sự xuất hiện của những người này lập tức mang đến cho Lâm Chính một cảm giác đe doạ chưa từng có
Nếu không phải có Chân Long Uy của con mắt Long Thần bảo hộ, anh thậm chí sẽ khó lòng mà đứng vững trước đối thú.
Quá khủng khiếp!
Đây chính là Đại hội sao?
Đúng là chốn này cao thủ như mây!
Nghĩ đến những người trong Đại hội mà anh từng, tiếp xúc trước đây, Lâm Chính nhận ra những người đó chỉ là một số thành viên cơ bản nhất của Đại hội, căn bản không thể đại diện cho bộ mặt của Đại hội!
Chỉ thấy ông già đi về phía trước với nụ cười trên
Lực Thần và Tật Phong ngay lập tức cúi chào ông
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!