"Là Gia Cát tiên sinh sao?”
"Gia Cát tiên sinh, sao ngài lại tới đây?"
"Sao vậy? Các người không nhận được tin tức sao? Gia Cát tiên sinh đã bị Lâm thần y dùng thủ đoạn hèn hạ bắt cóc tới đây và nhốt ở Giang Thành!"
"Hừ, ngay cả Gia Cát tiên sinh mà hẳn cũng dám ra tay, Lâm thần y này quả thực đáng chết"
Đám người lần lượt chào hỏi Gia Cát Xuyên, nhiều kẻ vẫn không ngừng chỉ trích Lâm Chính.
Gia Cát Xuyên không để ý tới những người này mà trầm giọng nói với Lâm Chính: "Lâm thần y, tội của họ không đáng phải chết".
"Nhưng họ muốn tôi chết”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Vậy cậu muốn gì? Chẳng lẽ muốn giết hết bọn họ. sao?
Gia Cát Xuyên trầm giọng hỏi
"Lẽ nào tôi phải nương tay với kẻ thù của mình sao?"
Lâm Chính khàn giọng nói: "Sau lưng tôi còn có quá nhiều người, nếu tôi nương tay với bọn họ thì người bị tổn hại sau cùng chính là người của tôi"
"Tôi sẽ khuyên họ rời đi, hãy cho tôi một cơ hội!"
Gia Cát Xuyên vội vã nói.
Gia Cát Xuyên biết Lâm Chính là người như thế nào.
Lúc này Lâm Chính đã chính thức tuyên chiến với Đại hội, anh chắc chân sẽ không nhẹ tay nữa.
Đến Diêm Vệ của Hội trưởng mà Lâm Chính còn dám giết thì những người này có là gi?
Nhưng làm sao Gia Cát Xuyên có thể thờ ơ nhìn những tín đồ của Đại hội này bỏ mạng?
Lâm Chính cau mày nhìn chăm chăm Gia Cát Xuyên một lúc, sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi có thể cho anh một cơ hội, nhưng hãy nhớ cơ hội chỉ có duy nhất một lần thôi, cũng coi như nể mặt trước đó anh từng giúp đỡ tôi!"
"Cảm ơn!"
Gia Cát Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay lại quát đám người: “Các người phải nhanh chóng rời khỏi Giang Thành, không được phép bước vào nơi này nửa bước. Đồng thời, các người cũng hãy thông Báo với những kẻ đang có ý đồ với Lâm thần y rời khỏi đây, có nghe rõ không? "
Anh ta vừa dứt lời, đám người kinh ngạc nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì? Mọi người tới đây là để bắt Lâm thần y, ngài nên toàn lực ủng hộ mới phải! Nếu có thêm sự hỗ trợ của ngài, sao phải lo lắng không đối phó được Lâm thần y?"
Lúc này, người phụ nữ ở bên cạnh đi tới, trầm giọng nói.
"Lý Hiểu Hồng, sao cô cũng tới đây?"
Gia Cát Xuyên khá bất ngờ.
"Buổi họp Báo này đã khiến mọi thành viên của Đại hội tại Long Quốc sôi sũng sục. Tôi làm sao có thể không xuất hiện?"
Người phụ nữ tên Lý Hiểu Hồng trầm giọng nói.
Gia Cát Xuyên cau mày, khàn giọng nói: 'Lý Hiểu Hồng, cô thân là người của chính phủ, nên trở thành đại diện của chính phủ rồi mới tới Đại hội mới phải. Cô cần chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để mất mặt cả chính phủ và Đại hội.”
"Gia Cát tiên sinh..."
Lý Hiểu Hồng có chút nghỉ hoặc, vẻ mặt khó tin nhìn Gia Cát Xuyên.
Nhưng Gia Cát Xuyên lại hét lên: "Các người không phải là đối thủ của Lâm thần y. Nói thật với các người, ngay cả tôi cũng không thẳng nổi Lâm thần y. Lúc Lâm thần y đánh bại tôi, cậu ta căn bản không dùng bất cứ thú đoạn hèn hạ nào. Nếu như các người vẫn mù quáng tin tưởng mình có thể đối phó với Lâm thần y, vậy trước hết hãy tấn công tôi đi!"
"Việc này..."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
"Gia Cát tiên sinh, Lâm thần y đã xúc phạm Đại hội, vu khống Đại hội và làm mất uy tín của vô số người đã cống hiến cả cuộc đời cho việc duy trì trật tự. Mặc dù chúng tôi không phải là thành viên của Đại hội, nhưng chúng tôi luôn coi Đại hội như một tín ngưỡng và sử dụng quy tắc của Đại hội làm tiêu chuẩn. Hôm nay hẳn công khai hạ bệ Đại hội, chúng tôi đâu thể dễ dàng bỏ qua. Hôm nay bất luận thế nào chúng tôi cũng sẽ giết kẻ này để chứng minh sự vô tội của Đại hội!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!