Tô Nhu
苏颜
Tô Nhu
vội vàng ôm Cung Hỉ Vân lên.
Tuy nhiên, Cung HỈ Vân đã tắt thở.
Tô Nhu bật khóc và vô cùng đau đớn.
Cô biết nếu Lâm thần y còn ở đây, anh có thể cứu được Cung HÌ Vân.
Nhưng kẻ địch đã đánh tới nơi này, Lâm thần y vẫn không xuất hiện, điều này chứng tỏ Lâm thần y căn bản không có ở học viện.
Phải làm gì đây?
Tô Nhu nhầm mắt lại, thăm niệm trong lòng tên Lâm Chính, hy vọng anh sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu mọi người khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.
Nhưng rất nhanh, cô đột nhiên mở mắt.
Lúc này, cô không thể dựa dẫm vào người khác được nữa.
Cô nhặt khẩu súng lên và bóp cò một cách run rẩy về phía kẻ địch đang lao tới.
Nhưng làm sao một người như cô có thể sử dụng súng một cách thành thục được? Nhiều viên đạn bắn thẳng vào trần nhà.
Một số kẻ ban nãy còn đang cố gắng tránh đạn của Tô Nhu không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cánh tượng này, sau đó đều bật cười thành tiếng.
“Tìm đại một con khi bản súng cũng giỏi hơn cô ta".
"Hahaha......."
Sắc mặt Tô Nhu trở nên khó coi khi nghe thấy lời chế nhạo.
"Đừng lẽ mề nữa, bắt người".
Cậu chủ bình tĩnh nói, sau đó thản nhiên xua tay.
Xẹt!
Một cánh tay của Từ Thiên bị cắt đứt ngay lập tức.
Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị vứt súng đi tồi bước tới liều mạng.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, một thành viên trong Đại hội đột nhiên vội vàng chạy vào tháp.
"Cậu chủ, không hay rồi! Có người từ Yên Kinh tới!"
Nghe vậy, sắc mặt cậu chủ đột nhiên thay đổi.
"Đây là quân chỉ viện của Yên Kinh sao?"
"Đúng vậy, tất cả các đội lớn đều có mặt ở đây!"
"Mau, nhanh chóng bắt chúng lại, mang vẽ Đại hội! Rời đi bằng cửa sau!"
"Tuân lệnh!”
Đám người nghe chỉ thị xong thì lập tức hành. động
Nhưng trong giây tiếp theo, vài bóng người như tia chớp lao vào tòa tháp, tiếp cận đám cao thủ Đại hội.
Sắc mặt cậu chủ tối säm, lập tức căm kiếm nhảy lên, chặn tất cả những bóng người này lại.
Thấy vậy, những thành viên khác của Đại hội cũng tập trung về phía cậu chủ.
Cậu chủ Đại hội, xin lập tức ra lệnh cho người của cậu ngừng mọi hành vi bạo lực. Nếu không, chúng tôi sẽ coi người của cậu như côn đỏ và giết hết!"
Một bóng người bước vào bên trong tòa tháp.
Ngạc nhiên thay, đó lại là Thường Thanh Phong, đôi trưởng đội Phong Long!
"Đội trưởng Thường, các người tới đây rất nhanh, nhưng chuyện hôm nay là chuyện của Đại hội, mong các người đừng xen vào!"
Cậu chủ hừ lạnh một tiếng.
"Đây là Long Quốc, những gì các người đang làm là phạm pháp và gây mất trật tự! Tôi chỉ cho các người mười giây để yêu cầu người của mình lập tức chấm dứt bạo lực, nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế!"
Một người khác đi tới, chính là đội trưởng đội Thủ Long, Lý Hậu Sơn!
Cậu chủ cau mày, không ngờ Yên Kinh lại phái nhiều cao thủ như vậy tới.
Hản ta cẩn thận lắng nghe và nhận thấy tiếng đánh nhau bên ngoài tòa tháp ngày càng lớn.
Có vẻ như các cao thủ từ tất cả các đội quân lớn cúa Yến Kinh đã can thiệp.
Thôi xong rồi.
Có vẻ như chiến dịch ngày hôm nay không thế tiếp tục.
Cậu chủ hít một hơi thật sâu và xua tay.
Người bên cạnh lập tức lấy ra một cây sáo và bắt đầu thổi.
Âm thanh du dương của tiếng sáo truyền khắp Học viện Huyền Y Phái.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!